Bài đọc 1 Hr 4,1-5.11
Chúng ta đang vào chốn yên nghỉ đó.
Bài trích thư gửi tín hữu Híp-ri.
1 Thưa anh em, chúng ta phải sợ rằng trong khi lời hứa được vào chốn yên nghỉ của Thiên Chúa vẫn còn đó, mà có ai trong anh em bị coi đã mất cơ hội. 2 Quả thế, chúng ta đã được nghe loan báo Tin Mừng như những người kia. Nhưng lời họ đã nghe không sinh ích gì cho họ, bởi vì những kẻ đã nghe không lấy đức tin đáp lại lời giảng. 3 Còn chúng ta là những người tin, chúng ta đang vào chốn yên nghỉ đó, như lời Thiên Chúa đã phán : Nên Ta mới thịnh nộ thề rằng : chúng sẽ không được vào chốn yên nghỉ của Ta. Công việc của Thiên Chúa đã hoàn thành từ tạo thiên lập địa, 4 như có chỗ Thiên Chúa phán về ngày thứ bảy rằng : Khi đã làm xong mọi công việc, thì ngày thứ bảy Thiên Chúa nghỉ. 5 Trong đoạn thánh vịnh nói trên, lại cũng có lời chép rằng : Chúng sẽ không được vào chốn yên nghỉ của Ta. 11 Vậy, chúng ta hãy cố gắng vào chốn yên nghỉ này, kẻo có ai cũng theo gương bất tuân đó mà sa ngã.
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô. Mc 2,1-12
1 Bấy giờ, Đức Giê-su trở lại thành Ca-phác-na-um. Hay tin Người ở nhà, 2 dân chúng tụ tập lại, đông đến nỗi ngoài cửa cũng không còn chỗ đứng. Người nói lời Thiên Chúa cho họ. 3 Bấy giờ người ta đem đến cho Đức Giê-su một kẻ bại liệt, có bốn người khiêng. 4 Nhưng vì dân chúng quá đông, nên họ không sao khiêng đến gần Người được. Họ mới dỡ mái nhà, ngay trên chỗ Người ngồi, làm thành một lỗ hổng, rồi thả người bại liệt nằm trên chõng xuống. 5 Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giê-su bảo người bại liệt : “Này con, tội con được tha rồi.” 6 Nhưng có mấy kinh sư đang ngồi đó, họ nghĩ thầm trong bụng rằng : 7 “Sao ông này lại dám nói như vậy ? Ông ta nói phạm thượng ! Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên Chúa ?” 8 Tâm trí Đức Giê-su thấu biết ngay họ đang thầm nghĩ như thế, Người mới bảo họ : “Sao các ông lại nghĩ thầm trong bụng những điều ấy ? 9 Trong hai điều : một là bảo người bại liệt : ‘Tội con được tha rồi’, hai là bảo : ‘Đứng dậy, vác chõng mà đi’, điều nào dễ hơn ? 10 Vậy, để các ông biết : ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội, -Đức Giê-su bảo người bại liệt-, 11 Ta truyền cho con : Đứng dậy, vác chõng mà đi về nhà !” 12 Người bại liệt đứng dậy, và lập tức vác chõng đi ra trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ bảo nhau : “Chúng ta chưa thấy vậy bao giờ !”
Suy niệm : koncuahe.net
Vào chốn yên nghỉ của Thiên Chúa
Trong bài đọc hôm nay, chúng ta nghe được một lời mời gọi sâu sắc từ Thư gửi tín hữu Híp-ri: “Chúng ta phải sợ rằng trong khi lời hứa được vào chốn yên nghỉ của Thiên Chúa vẫn còn đó, mà có ai trong anh em bị coi đã mất cơ hội.” (Hr 4,1). Đây là một lời nhắc nhở về tầm quan trọng của đức tin trong đời sống Kitô hữu. Đức tin không chỉ là điều kiện để chúng ta được cứu rỗi, mà còn là chìa khóa để bước vào “chốn yên nghỉ” mà Thiên Chúa đã dành sẵn cho chúng ta. Và trong Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy rõ hơn về cách Đức Giê-su chữa lành và tha tội cho người bại liệt, qua đó, Người muốn nhấn mạnh rằng: “Đức tin là con đường dẫn vào chốn yên nghỉ của Thiên Chúa.”
Trong Thư gửi tín hữu Híp-ri, tác giả nhắc đến “chốn yên nghỉ” mà Thiên Chúa đã chuẩn bị cho chúng ta. Chốn yên nghỉ này không phải là một nơi chốn vật lý, mà là một trạng thái tinh thần và tâm hồn, nơi chúng ta được an nghỉ trong tình yêu và bình an của Thiên Chúa. Chốn yên nghỉ ấy là hình ảnh của Nước Trời, nơi mọi lo âu, đau khổ và tội lỗi không còn hiện diện, nơi mà chúng ta hoàn toàn được hòa hợp với Thiên Chúa và sống trong sự vĩnh cửu của tình yêu Ngài.
Tuy nhiên, để đạt được chốn yên nghỉ ấy, chúng ta cần có đức tin. Đức tin không chỉ là tin vào sự hiện hữu của Thiên Chúa, mà là tin vào lời Ngài, tin vào sự cứu độ của Ngài và hoàn toàn phó thác cuộc đời mình vào trong tay Ngài. Thiên Chúa đã thực hiện công trình cứu độ của Ngài từ khi tạo dựng thế giới, và lời hứa về chốn yên nghỉ vẫn luôn còn đó, nhưng điều kiện để vào được là đức tin.
Đức Giê-su trong Tin Mừng hôm nay, qua phép lạ chữa người bại liệt, đã chỉ cho chúng ta thấy sự quan trọng của đức tin. Khi thấy những người khiêng người bại liệt đến với Ngài, Đức Giê-su không chỉ nhìn thấy nỗi khổ đau thể xác mà còn nhận ra đức tin vững mạnh của họ. Người bại liệt không thể tự mình đến gần Đức Giê-su, nhưng nhờ vào đức tin của những người xung quanh, anh ta đã được chữa lành. Đức Giê-su đã nói: “Này con, tội con được tha rồi.” (Mc 2,5). Đây là sự chữa lành sâu xa, không chỉ thể xác mà còn tâm hồn.
Khi Đức Giê-su nói “tội con được tha rồi”, Người muốn khẳng định rằng, điều quan trọng hơn cả là sự chữa lành tâm hồn. Tội lỗi chính là điều ngăn cản chúng ta khỏi sự gần gũi với Thiên Chúa, và chỉ có đức tin mới giúp chúng ta nhận được sự tha thứ và mở ra con đường vào chốn yên nghỉ của Thiên Chúa. Đức tin là điều kiện để chúng ta nhận được ơn cứu độ và sống trong sự an bình mà Thiên Chúa đã hứa ban.
Chốn yên nghỉ mà Thiên Chúa hứa không chỉ là một thực tại tương lai, mà còn là một tình trạng mà chúng ta có thể trải nghiệm ngay trong cuộc sống hiện tại. Khi chúng ta sống đức tin mỗi ngày, khi chúng ta tin vào sự hiện diện và sự quan phòng của Thiên Chúa, khi chúng ta sống theo lời Ngài, chúng ta đã được vào “chốn yên nghỉ” ấy. Điều này không có nghĩa là cuộc sống của chúng ta sẽ không gặp thử thách, nhưng nó có nghĩa là chúng ta sẽ tìm thấy bình an trong mọi thử thách, bởi vì chúng ta tin vào tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa.
Hãy nhớ rằng, đức tin không phải là một điều gì đó chỉ để trông chờ vào tương lai, mà là một sự sống động trong hiện tại. Đức tin giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, giúp chúng ta có sức mạnh để đứng dậy khi gặp gian nan, giống như người bại liệt đã đứng dậy và vác chõng đi về nhà sau khi được Đức Giê-su chữa lành.
Lời mời gọi hôm nay dành cho chúng ta là hãy sống đức tin mạnh mẽ và trung thành. Đừng để bất cứ điều gì làm chúng ta mất đi cơ hội vào chốn yên nghỉ mà Thiên Chúa đã hứa. Chúng ta hãy cầu xin Chúa ban cho chúng ta lòng tin vững vàng, để mỗi ngày chúng ta được gần Ngài hơn, để đức tin của chúng ta không chỉ là lời nói mà là hành động cụ thể trong đời sống.
Hãy sống đức tin bằng cách yêu thương nhau, giúp đỡ những người yếu đuối, và không ngừng tìm kiếm Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh của đời sống. Và khi chúng ta làm như vậy, chúng ta sẽ được Chúa đưa vào chốn yên nghỉ của Ngài, nơi không còn đau khổ, chỉ còn tình yêu và sự bình an.
Xin Chúa ban cho mỗi người chúng ta đức tin vững mạnh để sống xứng đáng với lời hứa của Ngài. Amen.