Truyện cổ kể lại rằng:
Thuở xưa xửa xừa xưa, cái gùi, cái nơm, cái khum, v.v tất tần tật những thứ được làm từ tre nứa đều là trái của chúng. Cây tre, cây nứa có những trái lơ lửng trên cành của chúng. Khi chín muồi, chúng trĩu xuống. Cây mời gọi con người hái lấy mang về để đựng lúa khi thu về, để bắt cá khi đến mùa, để làm rượu cần khi có thóc… Con người chỉ việc hái về mà dùng.
Nhưng rồi một biến cố đã diễn ra, người ta vấp phải điều kiêng kỵ, họ đã phạm đến Thần Linh, mọi sự bị đảo lộn, trời đất rung chuyển và chìm trong tăm tối bảy ngày bảy đêm.
Khi mặt trời ló rạng và chiếu những tia sáng đầu tiên lên cây cối, con người không còn thấy trái của chúng, để cho con người hái nữa. Ndu đã nhắn gửi cho con chim r’lang, để nó nói với con người là hãy tự làm lấy mà dùng.
Kể từ đó, họ phải tự làm lấy bằng việc tìm kiếm, chọn lựa những loại cây tre, nứa phù hợp, để đan nên vật dụng hằng ngày.
(Truyện cổ vùng Nam Tây Nguyên)