Có một lúc nọ, Jồng Jong biến hình thành một hình dáng phù hợp để chuẩn bị kiếm vọng.
Lộc cộc Jồng Jong đi theo, dẫn đường thẳng và nhanh chóng theo Bùm-đà, người hướng dẫn họ tới một dòng suối róc rách. Nước trong veo véo chảy qua máng tre, tạo ra âm thanh êm dịu như mắt con trâu trong sáng.
“Bùm-đà nói: “Con cháu, hãy tắm ở đây, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục đi. Hãy tắm và xem liệu có được sạch không.”
Hai người Jồng Jong tắm sạch sẽ, kỳ cọ lau lượt nhau, chăm sóc cho nhau. Sau khi tắm xong, họ hỏi Bùm-đà: “Đã sạch chưa?”
Bùm-đà trả lời: “Chưa, tiếp tục tắm đi.”
Hai người lại tắm một lần nữa, nhưng vẫn chưa đủ sạch. Họ tiếp tục tắm đến lần thứ bảy, khi họ hỏi Bùm-đà một lần nữa:
“Đã sạch chưa?”
Nhưng Bùm-đà không trả lời, ông ngã lăn chết ngất khi thấy hai người Jồng Jong xinh đẹp như vậy. Chợt, ý thức của Bùm-đà trở lại, và ông nói:
“Được rồi, các con cháu ơi, từ đây các con tự đi tiếp nhé. Tôi sẽ dẫn các con đến đây.”
Jồng Jong cảm ơn và tự mình tiếp tục hành trình. Họ đến nhà của Teh Dăm Thô, nơi có một nguồn suối và cây nọc cút. Hai người Jồng Jong nhìn thấy cảnh làng rộn ràng với việc giã lúa, và bất ngờ gặp một chàng trai trẻ đẹp trai.
“Đây có phải nhà của Teh Dăm Thô không?” Jồng Jong hỏi.
Diồng Diơng không trả lời, chỉ đơn giản là đi vào nhà. Jồng Jong hỏi lại, nhưng vẫn không có câu trả lời. Cuối cùng, Kơ Diơng đã mang ra một chiếc chiếu và đặt ra nước uống và thuốc sái trong chén đồng trước khi nói:
“Vào trong nhà đi.”
Jồng Jong và Lộc Cộc bước vào nhà, trong đó có Diồng Diơng vẫn đang giã lúa trắng gạo sùng sục. Lồng Jong cầm kèn bầu và bắt đầu thổi, những giai điệu lúc đầu nhẹ nhàng như thế này:
“Tò tí te, tò tí te, tò tí te,
Bông hoa đầy rẫy,
Bông hoa nở đẹp,
Ngọn biển khơi,
Cạnh cây cọc cụt.
Tò tí te, tò tí te,
Cậu Teh tò tí te,
Có bông hoa tò tí te,
Chuối một đọt tò tí te,
Mía một cây tò tí te,
Teh Dăm Thô tò tí te,
Nguồn biển khơi hỡi tò tí te,
Tò tí te hỡi tò tí te,
Cạnh mé mặt trời tò tí te,
Có hoa đầy rẫy.
Tò tí te, tò tí te,
Bông hoa nở đẹp,
Tò tí te, tò tí te,
Nguồn biển khơi hỡi tò tí te,
Tò tí te, tò tí te,
Cạnh cây nọc cụt,
Tò tí te hỡi tò tí te.”
Trong khi đó, Diồng Diơng không yên với việc nghĩ về một con vịt gần đó và đập nó. Con vịt kêu càp càp và chạy trốn. Diồng Diơng nói: “Suỵt, tại sao con vịt lại ăn gạo của bạn tôi, bạn lại nói như vậy.”
Thực ra, không phải như vậy, nhưng vì quá bối rối trong tâm trí, cô bạn đã đánh con vịt. Lồng Jong tiếp tục thổi kèn với những giai điệu lặp lại:
“Có một lúc nọ, Jồng Jong biến hình thành một hình dáng phù hợp để chuẩn bị kiếm vọng. Lộc Cộc Jồng Jong đi theo, dẫn đường thẳng và nhanh chóng.”
“Tò tí te, tò tí te, tò tí te,
Bông hoa đầy rẫy,
Bông hoa nở đẹp,
Ngọn biển khơi,
Cạnh cây cọc cụt.
Tò tí te, tò tí te,
Cậu Teh tò tí te,
Có bông hoa tò tí te,
Chuối một đọt tò tí te,
Mía một cây tò tí te,
Teh Dăm Thô tò tí te,
Nguồn biển khơi tò tí te,
Tò tí te hỡi tò tí te,
Cạnh mé mặt trời tò tí te,
Có hoa đầy rẫy.
Tò tí te, tò tí te,
Bông hoa nở đẹp,
Tò tí te, tò tí te,
Nguồn biển khơi hỡi tò tí te,
Tò tí te, tò tí te,
Cạnh mé mặt trời,
Tò tí te, tò tí te.”
Sau khi nghe Jồng Jong thổi kèn bầu, họ cảm thấy tâm tư sao suyển lắm. Diồng Diơng lại đập con heo, heo oạc oạc kêu, vì con heo đó ăn cám của cô bạn. Jồng Jong tiếp tục thổi kèn bầu. Sau đó, họ đập con mèo, mèo meo meo kêu. Nhưng Jồng Jong vẫn tiếp tục thổi kèn bầu. Cuối cùng, họ đập con chó, chó gâu gâu kêu. Họ không thể nhịn nổi nữa, nhanh chóng Kơ Diơng con em đi gọi cha:
“Hỡi cha về đi, hỡi cha về,
Về hỡi cha, về mau hỡi cha,
Khách kiếm nhà cha đấy, hỡi cha,
Cọp tìm hang cha đấy, hỡi cha,
Về hỡi cha, về mau hỡi cha.”
– Cha của hai người trả lời và nói:
“Êch trên giàn với họ, hỡi con,
Cá nơi giang với họ, hỡi con,
Miệng cùng nói với họ, hỡi con.”
– Hai người trả lời cha và nói:
“Không thể đâu, không thể thật đâu,
Ếch trên giàn không thể trò chuyện,
Cá nơi giang không thể bảo ban,
Miệng tài khéo không thể mở lời.
Về hỡi cha, về về hỡi cha,
Về hỡi cha, về hỡi cha,
Về hỡi cha, về hỡi cha đi hỡi cha.”
“Khách tìm gian, khách là khách của cha,
Trưởng bối tìm cửa là trưởng bối của cha,
Nhà treo cái trống, miệng cha nói chuyện,
Nhà cha làm khách, cha vẫn còn dõi theo.
Khách cả trăm, đường khe lõng họ ghé,
Châu chấu cả trăm, đường đồi nó tìm.
Họ hàng nơi chân tìm cha, hỡi cha,
Trưởng bối nơi nhượng kiếm, cha đó cha.
Con cháu nơi rốn tìm cha đấy, cha,
Anh trai một tộc kiếm cha dấy, cha.
Kẻ lạ một cụ tìm cha, đấy cha.
Con mối một ụ kiếm cha, đấy cha.
Lươn chạch một sình tìm cha, đấy cha.
Tóc dài cả đầu sao tôi thân với khách,
Về hỡi cha, về về hỡi cha,
Về hỡi cha, về hỡi cha,
Về đì hỡi cha, về hỡi cha,
Về mau hỡi cha.”
– Người cha của hai người trả lời và nói: “Sao có cái gì làm như vội vã, vội vàng đó đấy, mình về thôi.”
Lộc Cộc và Jồng Jong cùng cha về, về mau lổn nhổn, thẳng rẩng tới trong nhà. Tới trong nhà, cha hỏi:
– “Ai người đó hả?”
– Jồng Jong trả lời và nói: “Là tôi đây này cậu.”
– Kơ Teh Dăm Thô trả lời và hỏi: “Ai là cậu, ai là cháu đó hả? Đâu tôi có em gái có con cháu đó đâu?”
Rồi lồng Jong kể lể về dòng họ, em cháu liên quan của mình:
“Mẹ bế tôi Cụ ky;
Vườn tược có mẹ cha
Mối men có ụ tổ.
Nhện đây nên giăng tơ
Bầu đây nên quàng quấn
Đồi núi đây nên liền nhau.
Gặp con gấu với con ó dồn
Gặp ó cứng với con ó đất
Gặp hổ mang với trăn treo.
Tôi với anh:
Đúng em nơi nhượng thật đấy
Đúng cháu nơi chân thật đấy
Quạ cắt sù sù nơi bếp
0 già chù ụ nơi nhà
Cọp và beo gặp tranh cùng ẩn
Giúi và chuột gặp mẹ cùng thấy.
Tóc dài nên chạm với đầu
Cơm cháy đầu nể ì
Lúa một gùi còn chung hạt giống
Ray một lô sao được cắm hai nêu
Lồ ô một cây sao dược chặt dở dang.”
– Kơ Teh Dăm Thô nói: “Tôi chưa biết, nhưng phải gặp nhau, và nếu anh là cháu tôi, nếu tôi là cậu anh. Hãy ném cơm nếp, tôi và các anh; ném trúng cơm gói vào miệng tôi, và tôi sẽ ném vào miệng các anh. Sau đó, đúng thật, chúng ta là cậu và cháu, và các anh là cháu của tôi.”
– Lồng Jong nói: “Dạ, đúng lắm, hãy cùng ném thôi.”
Từ đó, họ vụt vụt cùng ném, gọn ghẽ, ném vào miệng mình, miệng của nhau, vui vẻ cùng nhận, quấn quýt, hớn hở cười. Rồi từ đó, họ cùng hỏi han.
– Trước tiên, Kơ Teh Dăm Thô hỏi: “Cái gì các cháu đi tìm đó hả, con cháu?”
– Lồng Long trả lời: “Thưa cậu, chúng tôi muốn tìm cán sà-gạc, cán rìu cho chúng tôi này, cậu.”
– Kơ Teh Dăm Thô trả lời: “Được đó mà các cháu, nhưng mà, nếu việc Diồng Diơng muốn.”
“Tốt ăn rau nên bằng lòng moi
Thuận múc nước nên bằng lòng uống
Luồn vừa cổ nên đeo vòng tròng
Rau đắng ăn phải suy nghĩ
Cơm đáng ăn phải suy nghĩ
Thuốc muốn xỉa phải có tăm.
Kim họ trước nền chi theo sau
Xỏ vòng tròng xinh thiếu nữ mới lớn
Đòng lòng trí nên tôi xỏ bông khuyên
Đẹp cổ nên tôi khoắc vòng tròng
Bằng lòng cầu Thần nên làm thân với người.”
– Cha hỏi Diồng Diơng: “Hai con làm sao đây hả Diồng Diơng?”
– Thanh niên dậy lớn, đây là các cô biết,
Thiếu nữ dậy thì, đây là các cô muốn.
“Thanh niên thiếu nữ, con họ, con mình không phải tôi
Đứt dây nhợ nên quạ ó mổ cá
Gay ná nỏ nên khỉ ăn lúa
Tuột cần cán nên rìu đâm chân.”
– Diồng Diơng trả lời và nói: “Thưa cha, vừa ý cha, đó vừa ý chúng con vậy, không có việc gì.”
– Người cha hỏi lồng long: “Vậy các cháu muốn thật như thế?”
– Lồng Long trả lời: “Dạ, chúng tôi muốn họ lấy chúng tôi nên chúng tôi tới với bọn họ.”
– Người cha nói thế này: “Được, nhưng mà các cháu phải phát rẫy rừng bảy gò nổng, núi bảy sườn đồi, chỗ bảy làng băng qua. Thê rồi mới lấy Diồng Diơng con gái tôi.”
– Cả hai đứa bằng lòng, trả lời người cha: “Được rồi.”
Từ đó, họ trở thành đôi vợ chồng. Đêm hôm đó tới sáng, uống vui vẻ, ăn nhộn nhịp, mỏ’ choé rượu cần, tiếp hũ rượu cần. Sáng hôm sau, cha vợ dẫn đi, đi coi chỗ làm rẫy, rừng bảy gò nống, núi bảy sườn đồi, chỗ bảy làng băng qua. Về trong nhà, ăn uống, coi rừng. Sáng hôm sau, tôi rèn sà-gạc, dao.