Sưu tầm: Truyện cổ Sre
Trong xứ sở cổ xưa, khi con người mới chỉ biết đến thóc mà không biết cách nấu cơm, họ thường ăn cám và vứt bỏ những hạt cứng của thóc, mà họ gọi là “xương”. Một bà già nghèo sống một mình cùng đứa cháu của mình. Nhà bà cơ cực, không ai làm việc được, và họ đang gặp khó khăn với việc tìm thức ăn. Bà bảo cháu đi xin “xương” từ những người khác, và bà sẽ cố gắng nấu cháo từ đó. Vì mọi người thường vứt bỏ “xương”, nên đứa cháu không gặp khó khăn nào trong việc tìm thấy chúng. Đem gạo về nhà, bà già nấu cháo và kết quả thật ngon miệng! Bà già giữ bí mật và đi xin “xương” khắp làng, và mọi gia đình đều sẵn lòng cho. Cuối cùng, nhà bà tràn ngập “xương”.
Khi đến mùa gieo giống, người làng gần như không còn cám để ăn cùng với rau, và họ phải giữ lại giống để gieo. Đó là thời điểm cả làng đối mặt với cảnh đói kém. Một thằng bé trông trâu, trong một buổi ăn trưa trên bãi cỏ, lấy gói cơm nấu chín của mình ra và nói “Tao ăn xương đấy!” Cả nhóm thử và thấy rất ngon. Khi thằng bé trông trâu không để ý, nhóm trẻ lợi dụng và ăn sạch hết cơm.
Bọn trẻ trong làng vội vã kể cho cha mẹ về việc ăn “xương”. Một người phụ nữ quyết định đi thăm bà già để xem cách bà nấu “xương”. Bà già nhận ra rằng cô đang bị theo dõi, nên bà chỉ đổ nước vào nồi đang trên bếp. Khi đêm đã khuya và người phụ nữ ngủ say, bà già bỏ gạo vào nồi… Nhưng người phụ nữ nhìn thấy tất cả: nước sôi, gạo nở ra, và bọt sủi lên mặt nước. Người phụ nữ trở về nhà và bắt chước cách nấu của bà già; cô ấy thành công. Tin tức này lan truyền nhanh chóng trong làng, và mọi người đều muốn nấu cơm giống như vậy. Nhưng tất cả gạo đã được bà già đi xin. Mọi người phải đến nhà bà để mua lại gạo, và bà già trở nên giàu có. Từ đó, mọi người đã biết cách ăn cơm.