Truyện cổ: Nguồn gốc loài voi

Trong kho tàng truyện cổ của Kòn-cau, có rất nhiều câu chuyện nói đến sự liên đới giữa con người và các loài tạo vật khác. Một trong cách diễn tả đó là sự phát xuất của các loài động vật khởi đi từ sự “biến hóa” từ con người. Câu chuyện về loài voi thể hiện rõ điều đó. Từ câu chuyện kể ngắn này, Kòn-cau muốn diễn tả sự liên đới của họ với tự nhiên vạn vật và trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cộng đồng trong sự liên đới đó.

1. Tóm tắt câu chuyện về nguồn gốc loài
 
Kòn-cau chỉ lấy được một phần thịt voi
 
Câu chuyện kể lại rằng, tại một bản làng kia có hai người bạn thân thiết, một người mù nhưng đôi tai rất thính, người thứ hai mắt sáng nhưng bị điếc. Một lần nọ hai người rủ nhau đi xúc tôm xúc tép tại một con suối. Đến nơi, người thính tai nghe thấy từ trong lòng nước vọng lên những lời ca tiếng hát du dương. Người mắt sáng không nhìn thấy gì cả, mà chỉ biết khi được người mù ra hiệu. Cả hai đều cho là tiếng hát của Yàng, bèn về báo tin cho xóm làng.
 
Ông chủ làng đã dẫn đầu mọi người đi xem tình thế thế nào. Đến nơi, không ai khác nghe thấy tiếng hát ngoại trừ người thính tai, mắt mù. Thế là họ quyết định đáp đập và tát cạn nước suối nơi có tiếng hát đó đi. Tát cạn, họ đã xúc bằng cái nơm cái rạ và có rất nhiều nòng nọc. Mừng vì thành quả đó, đám đông cùng tụ họp nhau, người kiếm củi, người kiếm rau, họ nấu canh nòng nọc và cùng ăn với nhau.
 
Như thường lệ, bữa ăn kết thúc, mọi người nghỉ ngơi bàn chuyện và nhắc nhở nhau, nghe giáo huấn của các bậc lão làng. Và rồi họ trở về. Nhưng rồi, tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, họ gãi liên tục và rồi từng người trở thành voi. Người này thấy người kia thành voi, người kia thấy người này thành voi. Họ biết rằng, họ đều là voi.
 
Nhận thấy như vậy, ông chủ làng quyết định dẫn đầu mọi người trở về làng xóm, tạm biệt gia đình, bà con lối xóm, vườn tược ruộng nương. Ông chủ làng nay là voi đầu đàn ở nhà vẫn còn một đứa con gái. Người con gái này và nhiều người khác trong làng thấy sự ầm ĩ náo động của đàn voi quay về làng của họ. Họ rất ngạc nhiên. Nhưng rồi lời từ biệt, tiếng khóc kéo dài. Voi đầu đàn nói rằng: “chúng tôi không thể ở trong làng được nữa, nơi ở của chúng tôi là trong những khu rừng rậm bên kia núi đồi.” Và thế là đàn voi đi vào trong rừng, còn con người ở lại làng của họ.
 
Kể từ đó, mỗi khi săn voi, bắt được con voi, Kòn-cau chỉ cắt một nửa phần thịt của chúng. Bởi vì một phần thịt bên kia là do thịt người hóa thành.
 
Vì sao có dòng họ (mpồl) không ăn thịt voi?
 

Sau khi đã hóa thành voi rồi, giữa người và voi có một khoảng cách. Tuy nhiên nhiều lần giáp mặt nhau. Một lần nọ con voi chúa nọ đạp phải bẫy của con người, những cái dăm nhọn hoắt cắm vào bàn chân của nó. Nó đau đớn lắm mà không sao gỡ được. Thấy hai vợ chồng nọ đi ngang qua, nó đuổi theo và cầu cứu.

Thương con voi, họ đã nhỏ những cái dăm đó ra khỏi bàn chân và băng bó vết thương bằng cây thuốc rừng. Kể từ đó, giữa voi và hai vợ chồng nọ có giao ước, là từ nay về sau con cháu của họ sẽ không ăn thịt voi, không được giết hại voi và đàn voi cũng không xâm phạm đến họ và những gì thuộc về họ.

2. Ý nghĩa

Từ biểu tượng và nội dung, câu chuyện cổ trên đây sẽ có nhiều hướng để chúng ta bàn đến ý nghĩa.

Câu chuyện về nguồn gốc loài voi của người Kòn-cau thể hiện mối liên kết mật thiết giữa con người và tự nhiên. Con người và các loài động vật đều có chung nguồn gốc và có mối quan hệ tương hỗ với nhau. Việc con người biến thành voi là lời cảnh tỉnh về hậu quả của việc khai thác quá mức và thiếu tôn trọng môi trường tự nhiên.

Bài học về trách nhiệm của con người với môi trường tự nhiên: Sự tôn trọng. Con người cần tôn trọng tất cả các loài động vật và môi trường sống của chúng. Chúng ta không có quyền thống trị hay khai thác thiên nhiên một cách vô tội vạ. Sự cân bằng. Cần duy trì sự cân bằng sinh thái trong môi trường. Việc phá hủy môi trường sống của các loài động vật sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng cho cả con người và thiên nhiên. Trách nhiệm chung. Mỗi cá nhân đều có trách nhiệm bảo vệ môi trường. Chúng ta cần chung tay hành động để giảm thiểu tác động tiêu cực của con người lên môi trường, bảo vệ hệ sinh thái và sự đa dạng sinh học.

Ngoài ra, câu chuyện còn mang những thông điệp sau: Lòng biết ơn: Con người cần biết ơn thiên nhiên đã ban tặng cho chúng ta muôn vàn tài nguyên quý giá. Lòng nhân ái: Con người cần yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau, bao gồm cả các loài động vật. Sống hòa hợp: Con người cần sống hòa hợp với thiên nhiên, tránh những hành động phá hoại môi trường.

Câu chuyện về nguồn gốc loài voi của người Kòn-cau là một lời nhắc nhở ý nghĩa về trách nhiệm của con người đối với môi trường tự nhiên. Chúng ta cần chung tay bảo vệ môi trường để bảo vệ cuộc sống của chính mình và thế hệ tương lai.

Về Ban biên tập

Hãy kiểm tra thêm

Thức uống lên men, một nét văn hóa từ cổ xưa!

Pierre Le Roux Dưới sự chỉ đạo của Nicole Stâuble Tercier và Isabelle Raboud-Schüle, công …

Phụ nữ Bù Dih và một số apsara nguyên thủy của Angkor Wat

Phụ nữ Bù Dih và một số apsara1 nguyên thủy của Angkor Wat Tác giả: …

Bơrde tại lễ tế Thần ăn trâu truyền thống (Tac Nang nô tăm Bơrde)

(Lễ tế trâu ở một bản miền núi ở Haut Donnai – Bộ tộc Mà …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.