Ngày xưa, Loi là một anh chàng sống trong nợ nần như chúa Chổm, buổi sáng vừa trả một món nợ thì buổi tối lại phải đi vay món khác, không bao giờ thoát khỏi cảnh nợ. Đúng lúc anh vừa đi trả nợ cho một tay chủ nợ, thì trên đường anh gặp con chim bơrling, nói lên điều mà Loe chưa từng nghĩ đến:
“Ôi anh Loi, đời của tôi! Anh phải trả nợ mãi như vậy thì quả thật là mệt mỏi! Người ta chẳng công bằng tí nào, sao mà nợ nần cứ như con đổ sấp mặt anh vậy! Kẻ giết người phải trả bằng trâu, kẻ đầu độc phải trả sáu trâu, kẻ loạn luân phải trả bằng chiêng và trâu… Brơt ăn trộm, Brah mắng chửi, thủ lĩnh Bat lợi dụng dân, thủ lĩnh bất lực… Tất cả đều mắc nợ! Chỉ có già làng Dơc là một người tốt, ông ta xét xử công bằng. Và nhờ có Mai, làng Dơrblang không bao giờ gặp rắc rối. Các thủ lĩnh khác nên học tập từ những bậc hiền minh như Bran, Yoi dam Lu…”
Con chim bơrling đã bắt đầu dạy như vậy. Nhưng không chỉ mình nó, sau đó con chim tucăng cũng muốn xử kiện, nhưng lại chỉ toàn kiêu căng. Rồi đến con diều hâu, nhưng đó là một kẻ ác; và con gà rừng, ai cũng không chịu được tiếng kêu huyên thiên của nó vì nó uống rượu quá nhiều; còn con công, xé cả lỗ tai người ta vì tiếng “to, to!”… Rốt cuộc, con chim bơrling đã dạy cho các thủ lĩnh Chàm biết cách xử kiện và giải quyết mọi việc.