Tin mừng: Mc 9, 41-50
“Ai cho anh em uống một chén nước vì lẽ anh em thuộc về Đấng Kitô, thì Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu.
“Ai làm cớ cho một trong những kẻ bé mọn đang tin đây phải sa ngã, thì thà buộc cối đá lớn vào cổ nó mà ném xuống biển còn hơn.
Nếu tay anh làm cớ cho anh sa ngã, thì chặt nó đi; thà cụt một tay mà được vào cõi sống còn hơn là có đủ hai tay mà phải sa hoả ngục, phải vào lửa không hề tắt.
Nếu chân anh làm cớ cho anh sa ngã, thì chặt nó đi; thà cụt một chân mà được vào cõi sống còn hơn là có đủ hai chân mà bị ném vào hoả ngục.
Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã, thì móc nó đi; thà chột mắt mà được vào Nước Thiên Chúa còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào hoả ngục, nơi giòi bọ không hề chết và lửa không hề tắt.
Quả thật, ai nấy sẽ được luyện bằng lửa như thể ướp bằng muối.
Muối là cái gì tốt. Nhưng muối mà hết mặn, thì anh em sẽ lấy gì ướp cho mặn lại? Anh em hãy giữ muối trong lòng anh em, và sống hoà thuận với nhau.”
Suy niệm: Bàp Vincente K’Brèp
TÔN TRỌNG NHÂN VỊ
Nếu đi vào bệnh viện quan sát, chúng ta sẽ thấy hàng dài những người nghèo chờ tới lượt khám bệnh và rất ít khi thấy người có tiền xếp hàng. Những người nghèo thường ít được hưởng an sinh chỉ vì họ khong có tiền. Lời Chúa hôm nay nhắc nhở chúng ta phải tôn trọng phẩm giá cao quý của nhân vị con người hơn là những thứ khác.
Chúa Giêsu coi trọng phẩm giá từng con người dù là một kẻ bé mọn. Ngài xuống thế cũng chỉ vì phẩm giá đó. Chúa Giêsu xác quyết người ta sẽ không mất phần thưởng vì đã cho người nghèo dù một ly nước lã. Đàng khác, Chúa Giêsu nói đến hình phạt rất nặng đối với những ai làm cớ vấp phạm cho một trong những kẻ bé mọn có lòng tin vào Ngài. Bởi đó, chúng ta có hai việc phải làm để thể hiện lòng trân quý nhân phẩm của mình và của anh chị em. Việc thứ nhất, chúng ta chia sẻ những gì mình có cho anh chị em đang túng thiếu. Vì như thánh Giacôbê nóicuar cải vật chất, vàng bạc châu báu rồi sẽ trôi đi. Chúng ta có toàn quyền trên tài sản hợp pháp của mình. Thế nhưng, chúng ta biết chia sẻ cho người túng thiếu lại là một sự đầu tư khôn ngoan và an toànhown cả.Việc thứ hai, chúng ta làm chủ con người của mình, làm chủ con tim, tâm tư tình cảm, những đam mê bất chính. Vì như Chúa Giêsu đã cảnh giác thà mất một phần chi thể còn hơn toàn thân rơi vào hỏa ngục.
Lời tuyên xưng của chúng ta phải đi liền với hành động nếu không chúng ta sẽ nên cớ vấp phạm cho người khác. Làm sao có thể tuyên xưng Thiên Chúa là Đấng Hằng Sống trong khi chúng ta lại gắn bó quá mức với của cải đời này? Chúng ta nói mình thanh thoát với những của cải trần thế sao được khi chúng ta từ chối chia sẻ cho anh chị em đang cần sự giúp đỡ? Nếu chúng ta đã nhận sự sống, tài năng, sức khỏe… tất cả từ nơi Chúa mà lại đóng cửa lòng mình trước sự đói khát của anh chị em, thì đó chẳng phải là sự ích kỷ và vô ơn sao? Vậy mà vẫn có người coi trọng công việc hơn con người. Chúng ta không dám xé rách một tờ mười nghìn đồng nhưng lại không ngần ngại xé nát cõi lòng anh chị em mình chỉ vì họ làm hỏng một việc cỏn con không đáng gì. Cha Phạm Quang Hồng có kể câu chuyện về một ông bố mới tậu được một chiếc xe hạng sang, cậu con trai bé nhỏ lấy cục phấn viết lên chiếc xe một dòng chữ làm ông bố bực mình. Trong cơn tức giận ông bố đã gõ mạnh vào bàn tay của đứa con mà không hay biết ông đang cầm cái mỏ lết, thế là bàn tay cậu con trai bị thương tật. Ông nhìn lên dòng chữ viết: Bố ơi, con yêu bố.
Xin Chúa ban cho chúng ta có muối ở trong mình, muối của lòng mến Chúa yêu người, nhờ đó chúng ta có thể coi trọng nhân vị hơn những thứ khác.