Khỉ và rùa đi tát cá
Sau khi thoát chết khỏi con cọp, hai đứa nó lại khăng khít với nhau, dựa vào nhau mà sống. Nếu không có nhau có lẽ chúng sẽ chết như lối nói của người đời. Như lẽ thường của cuộc sống xưa, mưu sinh thời xưa luôn cần nhau.
Bởi đó, một lần đi thăm nom nhau, rùa gợi ý với khỉ là đi tát cá bên suối trũng. Thế là sáng hôm sau chúng nó đi. Đang đi thì rùa ta chui tuột vào trong hốc cây, vì đã âm thầm chuyện lừa gạt. Điều này chứng tỏ rùa cũng thuộc dạng thông minh. Con khỉ cứ thế mà đi, mang theo đủ dụng cụ như một tay chuyên nghề. Trong sự hăng hái, khỉ ta lao xuống và bắt đầu tát nước, như truyền thống Kòn Cau có câu:
Sàc njah cah njàng,
Sàc klong trŭ klong tràng lừt-hừt
Sàc njah cah njàng,
Sàc klong trŭ klong tràng lừt-hừt.
Khỉ rất hăng say, cuối cùng nước cặn dần, từ nơi nào vọng tiếng nói, làm khỉ sợ, tưởng là Thần nước nổi giận:
Chit-chir chit-nir màh krơyăt,
Ti tàm sa kit ka tŭh tĕ.
Dù đang sợ hãi, khỉ vẫn hăng hái, vừa tát nước vừa hát, nước cặn hẳn lộ ra tôm cua, ếch cá, v.v. Lại nghe thấy tiếng vọng, khỉ sợ hãi và bỏ lại rất nhiều, mà chỉ mang theo một ít. Nó leo lên cây, trèo xuống rửa ráy qua loa và mau mau về nhà. Thành quả của nó thì con rùa lãnh hết. Chiều về, vợ của khỉ nấu ếch cá mà nó vừa được khi tát nước. Nhưng chẳng đủ cho cả nhà ăn, tính háu ăn làm chúng cãi cọ và khóc lóc um sùm. Rùa nghe thấy thế mà mời bạn khỉ qua nhà múc phần canh tôm cua cá mà nó đi tát về. Thế là hai bên ổn thỏa.
Khỉ rủ rùa đi tát vùng trũng
Trong mười mấy ngày qua, Khỉ và Rùa đã cùng nhau làm việc và giải trí, chia sẻ nhau mọi thứ từ công việc đến niềm vui. Một buổi chiều, Khỉ đề nghị đi chơi với Rùa và họ đã uống rượu và ăn gà cùng nhau đến tận sáng hôm sau. Sáng hôm sau, Khỉ nói với Rùa rằng anh phải đi gặp bạn bè và trả gà rượu, nhưng Rùa không đồng ý và muốn ở lại uống thêm. Cuối cùng, Khỉ đành phải về trước mà không trả lời Rùa. Rùa, sau khi uống no say, đến nơi suối để tát nước vũng trâm vũng lao như đã hẹn. Khi Rùa bắt đầu tát, Khỉ đang ẩn mình trong rừng và theo dõi. Khi nước chảy dần dần hết, Khỉ tiếp tục nhấn mạnh Rùa rằng những con vật của họ đang ăn tất cả cá. Rùa, lo lắng và giận dữ, quyết định thả nước ra. Sau khi nước trở nên sâu hơn, Rùa thấy rằng một số con cá đã chết và bị bắt. Rùa nghĩ rằng đó là sự phản bội của Khỉ và tỏ ra rất tức giận. Trong khi đó, Khỉ đang tận hưởng sự an toàn từ xa, nhưng khi Rùa thả nước, anh ta bị cuốn vào dòng nước. Rùa lôi Khỉ ra khỏi suối và nếu không, anh ta có thể chết. Khi Khỉ tỉnh dậy, anh ta tức giận vì đã bị lừa, nhưng Rùa giải thích rằng cô đã nghĩ đó là âm thanh của cá. Dù vậy, Rùa vẫn chia sẻ cá với Khỉ và họ quyết định về nhà với sự thắng lợi của Rùa.
Khỉ và rùa rủ nhau trộm trứng gà
Trong một buổi sáng trên bãi phơi nắng, Khỉ và Rùa nảy ra ý định đi ăn cắp trứng gà trong làng người ta. Rùa đề xuất ý này với Khỉ và họ đã nhanh chóng thống nhất. Khỉ, nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn, đi trước Rùa và nhanh chóng xâm nhập vào nhà dân, lấy trộm trứng gà. Trong khi đó, Rùa không kịp theo kịp và chỉ thấy một cục đá trắng lấp lánh. Rùa, mặc dù không có trứng gà, nhưng vẫn quyết định lấy cục đá đó và ném vào chuồng heo. Sau khi làm xong, Khỉ quay lại và đề nghị trao đổi trứng heo với Rùa, nhưng Rùa không đồng ý và giữ trụng heo cho mình. Khỉ, bất mãn, hỏi Rùa cách nấu trứng heo, nhưng Rùa chỉ cười và không chia sẻ. Cuối cùng, khi họ trở về nhà, Khỉ giữ trứng heo mà Rùa đã ném, nhưng Rùa không còn quan tâm vì anh ta tự tin vào bữa ăn từ chuồng gà. Trong khi đó, Rùa kể về cách nấu trứng heo một cách dễ dàng và ấn tượng, nhưng thực tế, đó chỉ là cách để chọc tức Khỉ. Sau khi thử xong, cả hai đều cảm thấy no nê và hạnh phúc, dù không có trứng gà. Nhưng cuối cùng, Khỉ vẫn thất bại trong việc trộm trứng và chỉ có trứng heo làm món ăn.
Khỉ và Rùa rủ nhau kiếm nôn đọt
Trải qua khoảng một tháng kể từ khi họ đi ăn trứng gà, Khỉ và Rùa đã chuẩn bị cho chuyến đi kiếm nôn đọt. Trên con đường từ mùa làm rẫy đến mùa nhàn rỗi của họ, cả hai đã làm việc chăm chỉ để chuẩn bị cho mùa thu hoạch nôn đọt bắp chuối rừng. Sáng hôm sau, hai đứa bắt đầu hành trình của mình. Khỉ, hứng thú và nhanh nhẹn, mang theo gùi tốt trong khi Rùa, thận trọng hơn, mang theo gùi lủng để nhẹ nhàng hơn trên đường đi. Trong khi họ tiến về mục tiêu của mình, Khỉ tỏ ra tò mò về cách Rùa mang theo gùi lủng. Rùa giải thích rằng, để tránh sự mệt mỏi, anh ấy chọn mang theo gùi nhẹ nhàng, không cần phải mang đi và mang về. Trong khi đó, Khỉ chọn mang gùi tốt, để có thể đựng được nhiều nôn đọt hơn. Trong suốt cuộc hành trình, Khỉ và Rùa tiếp tục trò chuyện và chia sẻ kinh nghiệm của họ. Rùa giải thích cách anh ấy nhặt nôn đọt bắp chuối rừng và mang về một cách hiệu quả, trong khi Khỉ tiếp tục chăm chỉ chặt nôn đọt. Tới nơi đích, Khỉ nhận ra rằng Rùa đã về trước, bởi vì Rùa đã chặt ngón trỏ nơi khúc gỗ như họ đã hẹn. Điều này khiến Khỉ bất ngờ và ông bắt đầu nhận ra tài năng và sự khôn ngoan của Rùa. Cuối cùng, dù có những cãi vã và hiểu lầm, Khỉ và Rùa vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết của họ, học hỏi và giúp đỡ lẫn nhau trên con đường cuộc sống.
Khỉ và rùa đi chặt mía
Tới mùa nắng nấm, Khỉ và Rùa quay trở lại một vườn tược cũ trong làng, nơi mà cây mía đã mọc dày đặc. Chiều hôm đó, họ nhận ra rằng vườn mía trước đây đã mọc thành một rừng thưa và rải rác. Quyết định chặt lại một số cây mía, hai đứa cùng nhau bắt đầu công việc. Khỉ, nhanh nhẹn và linh hoạt, lượm mía một cách nhanh chóng, trong khi Rùa, kiên nhẫn và chăm chỉ, tập trung vào việc chặt cây tre. Trong quá trình làm việc, Khỉ tò mò hỏi về lý do Rùa chọn chặt cây tre. Rùa giải thích rằng, bằng cách chặt mía tre, anh ấy có thể đảm bảo rằng mía sẽ không lớn quá nhanh và gây ra vấn đề cho con cái. Nếu mía lớn quá, con cái sẽ tham ăn nhiều hơn, và họ sẽ không kịp cung cấp đủ thức ăn cho gia đình. Khỉ cố gắng thuyết phục Rùa để đổi cây mía mập với cây tre, nhưng Rùa không chịu đồng ý và kiên quyết giữ lại cây tre cho mình. Dù có những yêu cầu và lý lẽ, Rùa vẫn giữ vững quyết định của mình và không thay đổi ý kiến. Khi hai đứa quay trở lại từ vườn, họ vẫn cầm theo những gì họ đã chọn. Trên đường về, họ gặp nhiều khó khăn và gian nan vì việc mang theo những tải trọng nặng nề. Tuy nhiên, họ vẫn cố gắng hết sức để về đích. Khi đến suối, họ thấy rất mệt mỏi và nói về việc nhảy vào nước để làm dịu bớt cảm giác mệt mỏi. Tuy nhiên, do ham muốn và tham vọng, họ quyết định tiếp tục vận chuyển hàng hóa của mình. Sau khi về đến nhà, cả Khỉ và Rùa đều cảm thấy hài lòng với những gì họ đã thu hoạch. Mặc dù có những vấn đề và tranh cãi, cuối cùng họ vẫn tìm thấy sự hòa hợp và hạnh phúc trong việc chia sẻ thành quả của công việc với gia đình.
Khỉ và Rùa trong cuộc đi kiếm cỏ tranh
Tới mùa xây nhà, Khỉ và Rùa thấy mái nhà của họ bị hỏng do mưa, họ quyết định đi tìm cỏ tranh để xây lại mái nhà. Hai đứa quyết định hợp tác và đi tìm cỏ tranh. Tìm kiếm cỏ tranh không dễ dàng vì nó không phổ biến và chỉ mọc ở một số nơi xa xôi. Cuối cùng, họ tìm thấy một đồi cỏ tranh đủ để xây mái nhà. Sáng hôm sau, hai đứa nhanh chóng đi cắt cỏ tranh. Khỉ làm việc nhanh nhẹn, cắt cỏ tranh rất nhanh và sạch sẽ, khiến cỏ tranh biến mất trong nháy mắt. Trong khi đó, khi Rùa đi vệ sinh, Khỉ đã cất sạch cỏ tranh và chất vào một bó. Khi Rùa trở lại, anh ta tức giận vì cỏ tranh đã biến mất một cách nhanh chóng. Dùng đuôi nhọn, Rùa thọc Khỉ vào bó cỏ tranh, khiến Khỉ đau đớn. Trong khi đi về, Rùa tiếp tục đâm Khỉ với đuôi nhọn, khiến Khỉ đau đớn. Khỉ cố gắng chịu đựng đau đớn cho đến khi họ đến suối. Tại đây, Khỉ giả vờ đặt Rùa vào một cái máy tính và đưa vào dưới nước, nhưng thực tế là Khỉ đã đặt Rùa vào một cái bó và đẩy xuống dưới nước. Khỉ cười và nói: “Mỗi lần bạn lừa gạt tôi, lần này bạn sẽ chết dưới nước”. Rùa, không thể thoát khỏi bó cỏ tranh, nên họ nói rằng Rùa giống như đứa chế ra ngôi nhà và mang theo nó ở mọi nơi. Trong khi đó, Khỉ phải ngủ trên cây vì không có cỏ tranh để xây nhà. Từ đó, Rùa tiếp tục xây nhà của mình bằng cỏ tranh, trong khi Khỉ không có mái nhà vì không có cỏ tranh.