Tin mừng: Lc 16, 1-8
Đức Giê-su còn nói với các môn đệ rằng: “Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông. Ông mới gọi anh ta đến mà bảo: ‘Tôi nghe người ta nói gì về anh đó ? Công việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa!’ Người quản gia liền nghĩ bụng: ‘Mình sẽ làm gì đây ? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ!’
“Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ nhất: ‘Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy ?’ Người ấy đáp: ‘Một trăm thùng dầu ô-liu.’ Anh ta bảo: ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi.’ Rồi anh ta hỏi người khác: ‘Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy ?’ Người ấy đáp: ‘Một ngàn giạ lúa.’ Anh ta bảo: ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi.’
“Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.
Suy niêm: Bàp Vincente K’Brèp
NHÌN XA MỘT CHÚT
Chúng ta đang sống trong tháng 11. Tháng cuối cùng của chu kỳ Năm Phụng Vụ, Giáo Hội không những kêu gọi con cái nhớ đến anh chị em đã qua đời mà còn chuẩn bị ngày tới lượt của chúng ta. Sứ điệp Lời Chúa hôm nay giúp chúng ta có cái nhìn sâu xa đó.
Chúa Giêsu kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn về người quản gia bất lương. Ngài kể dụ ngôn đó để làm gì? Chắc chắn là để dạy dỗ các môn đệ thân yêu của Ngài. Chúa Giêsu cũng đang muốn dùng dụ ngôn đó để nói với chúng ta, những người đi theo Ngài. Nghe lời ông chủ cảnh báo, người quản gia bất lương bừng tỉnh, ông bắt đầu suy nghĩ, xem xét và hành động. Ta hãy nghe lời độc thoại của ông: Tôi phải làm thế nào, vì chủ tôi cất chức quản lý của tôi? Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Tôi biết phải liệu thế nào để khi mất chức quản lý thì sẽ có người đón tiếp tôi về nhà họ, từ suy nghĩ ông đã hành động, tuy ông chọn cách làm gian dối nhưng ông đã bảo toàn được sự sống của ông sau khi bị chủ cắt chức. Ông chủ đã khen người quản gia bất lương đã hành động khôn khéo.
Chúa Giêsu chắc chắn không dạy các môn đệ học theo cách làm gian dối của người quản gia bất lương. Nhưng Ngài muốn các môn đệ học sự khôn ngoan biết lo xa của ông. Ông quản gia bất lương khôn ngoan như thế nào? Ông đã dùng mọi cách trong thời hạn để có thể bảo toàn điều cốt yếu chính là sự sống. Chúa Giêsu muốn chúng ta cũng biết khôn ngoan sử dụng của cải đời này để làm lợi cho phần rỗi của mình. Thật thế, Thiên Chúa là nhà phú hộ tối cao. Tất cả muôn loài muôn vật do Chúa dựng nên. Vũ trụ cùng muôn loài trong đó đều thuộc về Ngài. Chúng ta là những quản gia được Chúa tín nhiệm trao phó tài sản của Ngài. Ngoài muôn loài thụ tạo, Thiên Chúa còn phú nơi chúng ta sự sống, trí khôn để suy xét, con tim để yêu thương, đôi tay để giúp đời, thời gian để biến đổi và lớn lên trên đàng lành. Chớ gì chúng ta biết tận dụng thời gian Chúa ban để hướng tới nước trời như thánh Phaolô nói: quê hương chúng ta ở trên trời, nơi đó chúng ta mong đợi Ðấng Cứu Chuộc là Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.
Xin cho chúng ta biết sử dụng những gì Chúa ban trong hoàn cảnh của mình để làm lợi cho phần rỗi của mình cũng như phần rỗi của anh chị em.