Ở nơi núi rừng xa xôi, nơi ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, cuộc sống của người miền cao luôn gắn liền với thiên nhiên. Những con người nơi đây – những “công nhân không lương bổng” – cần mẫn làm việc giữa đại ngàn để giữ cho cuộc sống tiếp diễn, không chỉ cho chính mình mà còn cho cả đất trời.
Không có khái niệm giờ hành chính, không ai trả công bằng tiền bạc, nhưng núi rừng trả lại bằng sự sống. Một mùa lúa chín, một vạt ngô vàng, hay một dòng suối mát lành – tất cả đều là phần thưởng từ mẹ thiên nhiên dành cho những đôi tay chai sạn và lòng kiên trì của con người nơi đây.
Cuộc sống từ đất
Đất là mẹ, là cội nguồn của mọi thứ. Những con người miền cao cày xới từng vạt nương trên triền núi, nơi mỗi hạt mưa rơi xuống đều là một món quà quý giá. Họ gieo hạt không chỉ bằng đôi tay mà bằng cả niềm tin và hy vọng. Một vụ mùa thất bát không chỉ là mất mát của từng gia đình, mà còn là nỗi buồn chung của cả buôn làng.
Ngày qua ngày, bóng người in trên những triền núi, lặng lẽ nhưng kiên cường. Họ biết rằng để đổi lấy hạt lúa, từng giọt mồ hôi phải thấm đẫm vào đất. Thế nhưng, không ai than phiền. Với họ, đó là cách núi rừng dạy con người biết quý trọng cuộc sống, biết yêu thương và gắn bó với đất mẹ.
Rừng – người thầy vĩ đại
Rừng không chỉ là nơi cung cấp gỗ, măng, hay dược liệu. Rừng là người thầy, là người bạn, là mái nhà. Từng cành cây, từng khóm lá đều mang trong mình một câu chuyện. Người miền cao học cách sống hài hòa với rừng, không lấy đi nhiều hơn những gì cần thiết.
Nhưng cuộc sống trong rừng không dễ dàng. Có những ngày, đôi chân trần phải lội qua hàng chục con suối để kiếm củi, kiếm thức ăn. Có những đêm đông giá lạnh, người đàn ông phải vượt núi để săn thú, mang về miếng thịt chia đều cho cả buôn làng. Những đứa trẻ lớn lên trong rừng cũng sớm hiểu được sự khắc nghiệt ấy. Chúng học cách leo trèo, tìm kiếm nguồn nước, và đọc những dấu hiệu mà chỉ những ai gắn bó với núi rừng mới hiểu được.
Những con người âm thầm xây dựng sự sống
Ở miền cao, mỗi người đều là một phần của cộng đồng, mỗi việc làm đều góp phần nuôi dưỡng sự sống chung. Người phụ nữ gùi củi từ rừng về không chỉ cho gia đình mình mà còn sẵn sàng chia sẻ với hàng xóm khi họ cần. Người đàn ông dựng nhà không chỉ cho riêng mình mà còn góp sức giúp cả buôn làng có nơi che mưa nắng.
Trẻ em, dù nhỏ tuổi, cũng sớm học cách làm việc. Chúng theo mẹ lên nương, theo cha vào rừng, và học cách hiểu rằng mỗi hạt gạo, mỗi bắp ngô đều là kết quả của mồ hôi và công sức. Đó là cách người miền cao truyền dạy cho con cháu về giá trị của lao động và lòng biết ơn.
Những giấc mơ lặng lẽ
Dù vất vả, những con người nơi đây không thôi mơ mộng. Họ mơ về một cuộc sống đủ đầy hơn, về những mùa lúa chín vàng không còn bị bão lũ cuốn trôi. Nhưng ước mơ của họ không bao giờ tách rời khỏi núi rừng. Bởi với họ, sự giàu có không phải là những thứ hào nhoáng, mà là sự bình yên khi thấy đất trời vẫn đơm hoa kết trái, khi thấy con cháu lớn lên trong vòng tay của thiên nhiên.
Lời từ rừng già
Nếu có dịp đặt chân đến nơi đây, hãy dừng lại và lắng nghe những câu chuyện từ những con người âm thầm làm việc giữa đại ngàn. Họ không có lương bổng, nhưng công sức họ bỏ ra là của sống, là hơi thở để nuôi dưỡng cả một thế giới tự nhiên và con người.
Đừng chỉ nhìn vào đôi bàn tay chai sạn hay những ngôi nhà đơn sơ. Đằng sau đó là cả một tinh thần kiên cường, một tình yêu sâu sắc với đất trời. Những con người miền cao không chỉ sống, họ còn gìn giữ sự sống – một cách âm thầm, bền bỉ, như dòng suối nhỏ mãi chảy qua những dãy núi hùng vĩ.
Hãy lắng nghe, và cảm nhận sự vĩ đại trong những điều giản dị nhất. Rồi sẽ thấy rằng, giữa những khó khăn, người miền cao vẫn luôn sống với lòng biết ơn và niềm tin rằng, đất trời sẽ không bao giờ phụ những trái tim trung thành với núi rừng.
Người con Phi Yàng