Tình Thương Miền Cao – Trái Tim Cha Mẹ Gửi Đời Con
Miền cao, nơi rặng núi xanh mướt ngút ngàn và mây trời như chạm sát mái nhà, là nơi những con người chân chất, hiền hòa sống cùng đất, cùng rừng. Nơi đây, đời sống khắc nghiệt đã rèn luyện nên những con người kiên cường, nhưng cũng đầy cảm xúc. Trong mỗi căn nhà sàn đơn sơ, tình thương của cha mẹ dành cho con cái như dòng nước ngầm, âm thầm, lặng lẽ nhưng thấm sâu và chảy mãi không ngừng.
Cha mẹ ở miền cao không có cơ hội cắp sách đến trường. Họ không biết những con chữ tròn méo ra sao, cũng không hiểu những bài toán cộng trừ phức tạp. Nhưng họ hiểu rõ một bài học đơn giản mà sâu sắc: “Con cái là món quà quý nhất của đời người.” Vì thế, dù cuộc sống có nghèo khó, cha mẹ vẫn luôn cố gắng vun vén để con cái được học hành, được lớn lên trong môi trường tốt đẹp hơn.
Bán lưng cho trời, bán mặt cho đất
Trong mỗi buổi sớm mai, khi những giọt sương còn đọng trên lá, bóng dáng người cha đã vội vàng ra rẫy. Dáng người gầy gò, khắc khổ cúi xuống đất, những giọt mồ hôi rơi như những hạt ngọc quý giá tưới lên từng gốc cây, bụi lúa. Người mẹ, với chiếc gùi trên lưng, lặng lẽ leo lên những con dốc cao để hái rau, kiếm củi. Tay mẹ sần sùi, rám nắng nhưng luôn nhẹ nhàng với từng nhánh rau để dành phần tươi nhất cho bữa cơm của con.
Họ không ngại vất vả, không quản khó nhọc. Mỗi hạt gạo trên mâm cơm, mỗi chiếc áo trên người con đều là kết quả của bao ngày tháng đổ mồ hôi, sôi nước mắt. Cha mẹ hiểu rằng, nếu bản thân họ không học được tri thức, thì ít nhất phải cố gắng để con cái có thể thay họ bước ra ánh sáng của tri thức, để đổi đời.
Hy sinh trong lặng thầm
Có ai biết được rằng, khi con reo lên vì được bộ sách mới, cha mẹ đã phải nhịn bữa ăn ngon trong suốt nhiều tháng? Có ai hiểu rằng, khi đôi dép mới được đặt dưới chân con, cha mẹ vẫn đi chân trần trên con đường đầy đá sỏi? Những hy sinh ấy không bao giờ được nói ra, vì cha mẹ sợ con cái sẽ cảm thấy áp lực, sợ con sẽ buồn.
Cha thường nói:
- “Cha khỏe, cha làm được hết mà.”
Mẹ hay cười:
- “Cái này mẹ thích chứ không phải mẹ nhịn đâu con.”
Nhưng ẩn sau những câu nói giản đơn ấy là biết bao nỗi nhọc nhằn, là nỗi đau của đôi tay chai sạn, của đôi vai mỏi nhừ khi trời tối muộn.
Ước mơ chưa từng cất thành lời
Cha mẹ miền cao không có ước mơ lớn lao cho bản thân mình. Họ chỉ có một mong muốn duy nhất: nhìn thấy con cái trưởng thành, sống cuộc đời hạnh phúc. Mỗi khi con cầm bảng điểm về khoe, ánh mắt cha mẹ sáng lên như ánh sao trời. Những lúc con kể về ước mơ sẽ trở thành bác sĩ, giáo viên, hay kỹ sư, họ chỉ biết gật đầu mỉm cười. Trong lòng họ lúc ấy, niềm tự hào dâng tràn như một dòng suối trong lành chảy qua những cánh rừng khô cằn.
Nhưng cha mẹ không chỉ mong con thành đạt, mà còn dạy con cách làm người. Họ truyền cho con tình yêu thương thiên nhiên, sự kính trọng với người khác, và lòng biết ơn với cuộc đời. Những bài học ấy không phải bằng lời nói, mà qua từng hành động, từng việc làm nhỏ bé.
Lời thầm thì của núi rừng
Miền cao luôn gắn liền với những buổi chiều tắt nắng, khi cha mẹ và con cái ngồi quanh bếp lửa, kể cho nhau nghe những câu chuyện cũ. Đó là những lúc cha kể về những ngày tuổi trẻ, mẹ nhắc về ông bà, tổ tiên. Trong không khí ấm áp ấy, tình thương như ngọn lửa bập bùng, cháy mãi không tàn.
Nhưng trong ánh mắt cha mẹ, đôi khi lại thoáng qua nỗi lo lắng. Liệu con cái có quên đi nơi chốn này khi đã bước ra phố thị? Liệu cuộc sống đủ đầy có làm con quên những tháng ngày cơ cực cha mẹ đã trải qua? Nhưng dù thế nào, cha mẹ vẫn luôn tin tưởng vào con mình, vào sự trưởng thành của thế hệ mới.
Tình yêu không lời hồi đáp
Những năm tháng trôi qua, khi những đứa con dần lớn lên, rời xa gia đình, cha mẹ vẫn ở lại với núi rừng, với những ký ức về một thời vất vả. Họ không trách, không hờn. Tình thương của cha mẹ là vậy, không cần hồi đáp, chỉ cần biết rằng con cái đang sống một cuộc đời ý nghĩa.
Cha mẹ miền cao, với tất cả sự hi sinh, dạy chúng ta một bài học quý giá về tình thương: đó là tình yêu không điều kiện, là ngọn lửa luôn cháy sáng trong bóng tối. Họ là những người hùng thầm lặng, là đôi cánh giúp con cái bay xa, nhưng vẫn luôn là điểm tựa để trở về.
Hỡi ai đi xa, hãy nhớ về quê hương, về bóng dáng cha mẹ bên những cánh rừng, đồi núi. Hãy nhớ rằng, nơi đó luôn có đôi mắt dõi theo, một ngọn lửa luôn chờ bạn trở về.