Kòn Cau mình khi xưa, các phụ nữ có những điệu ru con. Những điệu ru này nội dung không phải là những lời trực tiếp để khuyên răn con để con sớm chìm vào giấc ngủ, nhờ đó người mẹ sẽ có thời gian làm công việc khác. Có những lời ru là lời của núi rừng, là lời nhắn nhủ con về mối tình giữa con người với nhau, con người với thần linh, con người với vạn vật. Điệu ru đó có thể được âm thanh của cồng chiêng diễn tả. Đoạn câu ca sau cho chúng ta thấy điều đó:
Lòt lòt oài cau lơi
Lòt he dê, gùng ring
Ting he dê gùng song
ơ ơ bol, ơ ờ ơ cau
Tam do añ dùl bơ năng
Prăng kòn añ dùl tơ ngai
Jăk chài he dê Kòn Cau tơ rài do
He lài lòt bơh dà ơ kwang ƀòn
Ơ cau jăk chài tiah ƀòn
Bà dà cau hùc yơ, yơ aruh ời
Ơi ơi bòn
Lòt niăm niăm, ơm rlô ơ cau
Lòt her her, do cau bơyô he
Ơm nhô r’nờm, kòng dơ tê he
He lài lòt coh kòi
Jòi ting kwang
Ràng jơnau do
Ơ ơ bol , ời ơ ơ bol
Jăk chài ƀòn he, chài tiah Kòn Cau, ñriau đau jơnau niam….
Hãy đi đi hỡi người ơi!
chúng ta đi, cùng nhau trên một con đường,
bước theo trên những bước đường thẳng
Ơ ơi hỡi tất cả, ơ ơi hỡi người!
Ở đây, chúng ta trọn vẹn một ngày,
Nắng mưa mỏi mòn cùng nhau ta trọn ngày sống,
Kòn Cau chúng mình thực kỳ giàu sang mọi thời,
Chúng ta đã từ nơi có nguồn nước mà đến đây hỡi thủ lãnh
Hỡi những vị tài giỏi của buôn làng,
Xin cho có nước để uống, hỡi các thiếu nữ
Ơi hỡi buôn làng,
Hãy đi, đi bình an, nhớ nghỉ ngơi giữa đường dài hỡi người
Hãy đi, đi cho mau, đi cho khéo, đây người dẫn lối chúng ta
Ngồi nếm rượu cần, đôi tay đeo vòng cổ,
chúng ta hãy đi giã gạo,
hãy dõi theo các bậc anh tài,
lưu truyền lại điều này cho thế hệ sau,
Ơi hỡi người, ơi hỡi buôn làng,
Buôn làng chúng mình vững mạnh, vùng đất Kòn Cau giàu sang, hãy rao truyền những điều tốt lành…
Trên cao nguyên Tây Nguyên, tiếng cồng chiêng vang vọng, như là lời của vùng đất hùng vĩ, của những con người thân thương với thiên nhiên vạn vật. Hãy đi đi hỡi người ơi, giữa bao bước đường thẳng, chúng ta cùng nhau bước đi trên con đường của cuộc sống.
Ơ ơi hỡi tất cả, ơ ơi hỡi người! Ở đây, chúng ta hòa mình vào cuộc sống, như là những phần tử hòa quyện với nhau. Dưới bức nắng cháy bỏng hay dưới cơn mưa phùn, ta cùng chia sẻ, ta cùng vượt qua mọi khó khăn.
Kòn Cau – tên gọi tâm linh, là tên nguồn cội mà chúng ta hãy gìn giữ, hãy trân trọng. Hỡi những vị tài giỏi của buôn làng, xin hãy lan tỏa lòng nhân ái, giúp đỡ những người còn khốn khổ.
Ơi hỡi buôn làng, hãy đi, đi bình an, nhớ nghỉ ngơi giữa đường dài hỡi người. Hãy đi, đi cho mau, đi cho khéo, vì người dẫn lối chúng ta sẽ không bao giờ lạc lối.
Ngồi nếm rượu cần, đôi tay đeo vòng cổ, chúng ta hãy đi giã gạo. Hãy dõi theo các bậc anh tài, học hỏi và lưu truyền lại những giá trị này cho thế hệ sau.
Ơi hỡi người, ơi hỡi buôn làng, buôn làng chúng ta vững mạnh, vùng đất Kòn Cau giàu sang. Hãy rao truyền những điều tốt lành, để mỗi bước chân của chúng ta là một dấu ấn tốt đẹp trên mảnh đất này.
Hãy đi đi, bước chân ta không chỉ là dấu ấn trên mặt đất, mà còn là hơi thở của cuộc sống, là âm nhạc của tự do và hạnh phúc. Trên con đường ấy, hãy để tiếng cồng chiêng vang vọng, như là lời hát của lòng đất, kêu gọi chúng ta hướng về nguồn cội, về tình thân, về tình người.
Hãy đi, hỡi những người con của một miền đất yên bình, hãy giữ mãi trong lòng mình khát vọng bình yên và hạnh phúc cho cả mọi người. Đừng bao giờ quên điều quý giá nhất, đó là lòng hiếu khách và tình đoàn kết, là sức mạnh không gì vượt qua được của con người.
Ở đây, giữa bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, chúng ta hãy luôn nhớ về nhau, hãy luôn đồng lòng và hỗ trợ lẫn nhau. Bởi chỉ khi chúng ta đoàn kết, chúng ta mới có thể vượt qua mọi khó khăn, và tiến xa hơn trên con đường mà chúng ta đã chọn.
Hãy đi, đi mãi về phía trước, với niềm tin và hy vọng, với trái tim đầy ắp tình thương và lòng hiếu khách. Tiếp tục bước đi trên con đường ấy, chúng ta sẽ luôn thấy tiếng cồng chiêng vang vọng, như là lời kêu gọi của một tâm hồn thân thiện, một tâm hồn yêu thiên nhiên và yêu cuộc sống.
Trên ngọn núi hiên ngang, tiếng cồng chiêng reo vang, như là hồn của một cộng đồng đoàn kết và yêu thiên nhiên. Hãy đi, hỡi các bằng hữu, hãy cùng nhau bước đi trên con đường của sự đoàn kết và tình thương.
Ơ ơi hỡi tất cả, ơ ơi hỡi người! Ở đây, chúng ta không chỉ là cá nhân, mà là một phần của một cộng đồng, một cộng đồng mạnh mẽ và đoàn kết. Dưới bức nắng chói chang hay dưới cơn mưa rào, chúng ta cùng nhau vượt qua mọi thử thách, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.
Kòn Cau – tên gọi thân thương, là biểu tượng của sự phát triển và thịnh vượng của cộng đồng chúng ta. Hãy giữ gìn và bảo vệ nguồn nước này, như là sự tôn trọng và biết ơn đối với quà tặng của tự nhiên.
Hỡi những vị tài giỏi của buôn làng, hãy đứng lên và hỗ trợ những người khác trong cộng đồng. Hãy lan tỏa tinh thần đoàn kết và hợp tác, để mỗi người đều được hưởng lợi và phát triển.
Ơi hỡi buôn làng, hãy đi, đi bình an, nhớ nghỉ ngơi giữa đường dài hỡi người. Hãy đi, đi cho mau, đi cho khéo, với tinh thần cùng nhau góp sức, cùng nhau vun đắp cho sự phát triển của cộng đồng.
Hãy đoàn kết, hãy hỗ trợ lẫn nhau, để chúng ta có thể xây dựng một cộng đồng mạnh mẽ và phồn thịnh. Tiếng cồng chiêng sẽ luôn vang vọng, như là lời nhắc nhở về tinh thần cộng đồng và trách nhiệm của mỗi người đối với cộng đồng.