Bơ-dơ bơ-dàng
Bơ-dơ bơ-dàng sao dịu êm đêm dài
Bơ-dơ bơ-dàng ngỡ ngàng thanh trầm
Bơ-dơ bơ-dàng hoài diệu nỗi lòng
Bơ-dơ bơ-dàng tiếng hùng lên cao vời
Bơ-dơ bơ-dàng thơ têh hê hê
Bơ-dơ bơ-dàng lòng nhẹ nhàng vút cao
Bơ-dơ bơ-dàng đắm say nhịp trầm
Bơ-dơ bơ-dàng thổn thức trong tai
Bơ-dơ bơ-dàng sao mà chậm rãi
Bơ-dơ bơ-dàng chẳng ai đuổi vội
Bơ-dơ bơ-dàng đáp thôi chớ đối
Bơ-dơ bơ-dàng ơ bơ-dơ bơ-dàng
Tờm nhàng lik ro plai
Tòm mho lik ro kơlhô
Bơ-dơ bơ-dàng nhịp nhàng thôi đôi ta
Bơ-dơ bơ-dàng lời say đêm vọng hòa ca
Bơ-dơ bơ-dàng tiếng cing trầm mến
Ơ cing bơ-dơ bơ-dàng ơ
Anh ngồi bên dòng suối nhỏ, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt nước làm bừng sáng khung cảnh xung quanh. Tiếng goòng chiêng nhẹ nhàng vang lên từ làng bên kia xa xăm, như là lời kêu gọi từ vực sâu của lòng đất mẹ. Trong bóng đêm êm đềm, anh cảm nhận sự gắn bó chặt chẽ với tự nhiên, với núi rừng và với mọi vật sống xung quanh.
“Bơ-dơ bơ-dàng,” tiếng goòng chiêng hòa mình vào không gian vô biên, như là tiếng kêu gọi của bản thân Kòn Cau, một cách trìu mến, êm đềm và nhẹ nhàng như là hơi thở của tự nhiên.
Là Kòn Cau, anh nhớ về những buổi chiều lang thang trên con đường mòn đầy lá rụng, tiếng chim hót lúc hoàng hôn buông xuống. Ngọn cỏ mềm mại dưới bước chân như là lòng trung thành của đất mẹ, đưa anh ta đi vào lòng rừng sâu thẳm, nơi mà cuộc sống vẫn nguyên vẹn và bình yên.
Tiếng goòng chiêng kêu lên như là nhịp điệu của cuộc sống, nhắc nhở cộng đồng về sự kết nối không thể tách rời giữa con người và thiên nhiên. Những lời ca hòa mình vào không gian vắng vẻ, làm cho tâm hồn an lạc, mềm mại như là cánh hoa nhẹ nhàng bay trong gió.
Họ đã bước đi, nhấm nháp từng hơi thở của tự nhiên, từng nhịp điệu của cuộc sống. Họ biết rằng, dù cuộc sống có thay đổi, có biến động, nhưng sự gắn bó với núi rừng, với trời đất vẫn mãi mãi hiện diện trong trái tim mình. Và bằng cách hòa mình vào thiên nhiên, Kòn Cau tìm thấy sự an bình và hạnh phúc đích thực trong cuộc sống.
Những lễ hội cầu thần tế lễ là dịp quan trọng trong đời sống của Kòn Cau. Mỗi khi mùa lễ đến, làng quê rộn ràng âm nhạc, tiếng reo hò và mùi hương của những mâm cỗ thơm ngon nức nở khắp nơi. Đó không chỉ là dịp để những người dân cùng nhau sum họp, mà còn là cơ hội để tôn vinh các thần linh, đền ơn và cầu phúc cho một năm mới an lành.
Kòn Cau nhớ về những buổi lễ hội ấm áp, khi cả làng quy tụ về nhà thờ hoặc điền đình, nơi linh thiêng của thần linh. Ngọn lửa trên bàn thờ sáng lên, ánh đèn lấp lánh, khiến không gian trở nên thiêng liêng hơn bao giờ hết. Cảm xúc hòa mình vào không khí trang trọng, Kòn Cau cảm thấy lòng trân trọng và biết ơn về sự bảo vệ và ơn thần linh đã ban cho cộng đồng.
Trong những lễ hội này, cộng đồng không chỉ cầu phúc cho bản thân mình mà còn cho sự thịnh vượng, an lành của cả làng quê. Các lễ nghi truyền thống được tổ chức, cúng tế, đến các màn biểu diễn văn hóa, âm nhạc, múa lân, múa sạp, tất cả đều tạo nên một bầu không khí rộn ràng và vui tươi.
Kòn Cau hiểu rằng, những lễ hội không chỉ là dịp để cả làng quây quần, mà còn là thời điểm để tôn vinh ơn thần linh, tạo ra sự đoàn kết và hòa bình trong cộng đồng. Những nét văn hóa truyền thống qua các lễ hội cũng giữ cho tình cảm gắn kết giữa con người và thiên nhiên không bao giờ phai nhạt.
Lời dạy dỗ của ông bà, những người giữ gìn và truyền dạy truyền thống văn hóa tốt đẹp, là nguồn cảm hứng vô tận cho con cháu. Kòn Cau nhớ mãi những lời khuyên của ông bà, những câu chuyện dân gian được kể lại trong các buổi tối trăng tròn.
“Con trai ơi, đừng bao giờ quên gốc rễ của mình,” ông nói với giọng điệu trầm ổn. “Tình thương và truyền thống là những điều quý giá nhất mà chúng ta có. Hãy kính trọng những nét văn hóa của dân tộc, hãy học hỏi và gìn giữ chúng, để chúng ta có thể truyền lại cho thế hệ sau.”
Bà luôn nhấn mạnh về tầm quan trọng của lòng biết ơn và lòng hiếu thảo. “Con gái ơi, hãy luôn nhớ về ông bà, về tổ tiên của mình,” bà nhấn mạnh. “Họ đã hy sinh, đã làm việc vất vả để mang lại cho chúng ta cuộc sống ngày hôm nay. Hãy trân trọng và bảo vệ những giá trị mà họ đã truyền lại.”
Những lời dạy này không chỉ làm cho con cháu nhớ về nguồn gốc, mà còn là nguồn động viên để họ trưởng thành với tinh thần trách nhiệm và lòng tự hào về dân tộc, về văn hóa. Những giá trị này không chỉ tồn tại trong sách vở mà còn sống động trong nhịp sống hàng ngày của họ.
Kòn Cau biết rằng, việc truyền dạy truyền thống văn hóa tốt đẹp không chỉ là nhiệm vụ của ông bà mà còn là trách nhiệm của mỗi người trong gia đình. Và chỉ khi mỗi người trong cộng đồng hiểu và gìn giữ giá trị này, thì văn hóa của dân tộc mới thực sự được bảo tồn và phát triển lâu dài.
Trước sự thay đổi không ngừng của thế giới hiện đại, ông bà của Kòn Cau cũng như nhiều người khác trong cộng đồng cảm thấy lo lắng về việc giữ gìn và tiếp nối những giá trị văn hóa truyền thống. Họ biết rằng, mỗi ngày, một chút điều gì đó của dân tộc, của văn hóa địa phương đang trôi theo dòng chảy của thời gian, và có nguy cơ bị lãng quên.
“Bên cạnh sự tiện lợi và tiến bộ, chúng ta cũng không nên quên đi những gì đã làm nên bản sắc của chúng ta,” ông nói với giọng cảm kích. “Những phong tục, nghệ thuật, và truyền thống là kho tàng vô giá mà chúng ta không thể để mất.”
Bà cũng chia sẻ lo lắng này. “Trong thời đại ngày nay, con cháu thường mải mê với cuộc sống hiện đại, quên đi nguồn cội, quên đi lịch sử và truyền thống của chúng ta,” bà nói. “Chúng ta phải làm gì đó để giữ lửa cho những giá trị đó sáng tỏ.”
Với những lời khuyên và sự nhấn mạnh của ông bà, Kòn Cau cảm nhận được trách nhiệm của mình đối với việc bảo tồn và tiếp nối giá trị văn hóa. Anh biết rằng, dù thế giới có thay đổi, nhưng bản sắc của dân tộc, của cộng đồng vẫn nằm ở những nét văn hóa đặc trưng. Và chỉ khi mỗi người hiểu và đề cao những giá trị đó, thì chúng mới được truyền đi và tiếp tục phát triển.
- Ghi chú: Bà đại diện cho các bậc cao niên; nhân vật Kòn Cau đại diện cho từng thành viên trong cộng đồng.