Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Marcô (14,1-15,47)
1Hai ngày trước lễ Vượt Qua và lễ Bánh Không Men, các thượng tế và kinh sư bàn mưu tính kế bắt Đức Giê-su để giết Người; 2vì họ nói: “Đừng làm vào chính ngày lễ, kẻo dân chúng náo động”.
3Lúc đó, Đức Giê-su đang ở làng Bê-ta-ni-a, tại nhà ông Si-môn, người từng mắc bệnh phong. Giữa lúc Người dùng bữa, có một người phụ nữ đến, mang theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm cam tùng nguyên chất thứ đắt tiền. Cô đập ra, đổ dầu thơm trên đầu Người. 4Có vài người lấy làm bực tức, nói với nhau: “Phí dầu thơm như thế để làm gì? 5Dầu đó có thể đem bán lấy trên ba trăm quan tiền mà bố thí cho người nghèo”. Rồi họ gắt gỏng với cô. 6Nhưng Đức Giê-su bảo họ: “Cứ để cho cô làm. Sao lại muốn gây chuyện? Cô ấy vừa làm cho tôi một việc nghĩa. 7Người nghèo thì lúc nào các ông chẳng có bên cạnh mình, các ông muốn làm phúc cho họ bao giờ mà chẳng được! Còn tôi, các ông chẳng có mãi đâu! 8Điều gì làm được thì cô đã làm: cô đã lấy dầu thơm ướp xác tôi, để chuẩn bị ngày mai táng. 9Tôi bảo thật các ông: Hễ Tin mừng được loan báo đến đâu trong khắp thiên hạ, thì nơi đó việc cô vừa làm cũng sẽ được kể lại để nhớ tới cô”.
10Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, một người trong nhóm Mười hai, đi gặp các thượng tế để nộp Người cho họ. 11Nghe hắn nói, họ rất mừng và hứa cho tiền. Giu-đa liền tìm cách nộp Người sao cho tiện.
12Ngày thứ nhất trong tuần Bánh không men, là ngày sát tế chiên Vượt Qua, các môn đệ thưa với Đức Giê-su: “Thầy muốn chúng con đi dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu?”. 13Người sai hai môn đệ đi, và dặn họ: “Các anh đi vào thành, và sẽ có một người mang vò nước đón gặp các anh. Cứ đi theo người đó. 14Người đó vào nhà nào, các anh hãy thưa với chủ nhà: Thầy nhắn: ‘Thầy sẽ ăn lễ Vượt Qua với các môn đệ ở phòng nào?’. 15Và ông ấy sẽ chỉ cho các anh một phòng rộng rãi trên lầu, đã được chuẩn bị sẵn sàng: và ở đó, các anh hãy dọn tiệc cho chúng ta”. 16Hai môn đệ ra đi. Vào đến thành, các ông thấy mọi sự y như Người đã nói. Và các ông dọn tiệc Vượt Qua.
17Chiều đến, Đức Giê-su và nhóm Mười hai cùng tới. 18Đang khi dùng bữa, Người nói: “Thầy bảo thật anh em, có người trong anh em sẽ nộp Thầy, mà lại là người đang cùng ăn với Thầy”. 19Các môn đệ đâm ra buồn rầu, và lần lượt hỏi Người: “Chẳng lẽ con sao?”. 20Người đáp: “Chính là một trong nhóm Mười hai đây, mà là người chấm chung một đĩa với Thầy. 21Đã hẳn, Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người. Nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà kẻ đó đừng sinh ra thì hơn!”.
22Cũng đang bữa ăn, Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, rồi bẻ ra, trao cho các ông và nói: “Anh em hãy cầm lấy, đây là mình Thầy”. 23Và Người cầm chén rượu, dâng lời tạ ơn, rồi trao cho các ông, và tất cả đều uống chén này. 24Người bảo các ông: “Đây là máu Thầy, máu giao ước, đổ ra vì muôn người. 25Thầy bảo thật anh em: chẳng bao giờ Thầy còn uống sản phẩm của cây nho nữa, cho đến ngày Thầy uống thứ rượu mới trong nước Thiên Chúa”.
26Hát thánh vịnh xong, Đức Giê-su và các môn đệ ra núi Ô-liu. 27Đức Giê-su nói với các ông: “Tất cả anh em sẽ vấp ngã, vì Kinh thánh đã chép: Ta sẽ đánh người chăn chiên, và chiên sẽ tan tác. 28Nhưng sau khi trỗi dậy, Thầy sẽ đến Ga-li-lê trước anh em”. 29Ông Phê-rô liền thưa: “Dầu tất cả có vấp ngã đi nữa, thì con cũng nhất định là không”. 30Đức Giê-su nói với ông: “Thầy bảo thật anh: hôm nay, nội đêm nay, gà chưa kịp gáy hai lần, thì chính anh, anh đã chối Thầy đến ba lần”. 31Nhưng ông Phê-rô lại nói quả quyết hơn: “Dầu có phải chết với Thầy, con cũng không chối Thầy”. Tất cả các môn đệ cũng đều nói như vậy.
32Sau đó, Đức Giê-su và các môn đệ đến một thửa đất gọi là Ghết-sê-ma-ni. Người nói với các ông: “Anh em ngồi lại đây, trong khi Thầy cầu nguyện”. 33Rồi Người đem các ông Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an đi theo. Người bắt đầu cảm thấy hãi hùng xao xuyến. 34Người nói với các ông: “Tâm hồn Thầy buồn đến chết được. Anh em ở lại đây mà canh thức”. 35Người đi xa hơn một chút, sấp mình xuống đất mà cầu xin cho mình khỏi phải qua giờ ấy, nếu có thể được. 36Người nói: “Áp-ba, Cha ơi, Cha làm được mọi sự, xin cất chén này xa con. Nhưng xin đừng làm điều con muốn, mà làm điều Cha muốn”. 37Rồi Người trở lại, thấy các môn đệ đang ngủ, liền nói với ông Phê-rô: “Si-môn, anh ngủ à? Anh không thức nổi một giờ sao? 38Anh em hãy canh thức và cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại yếu đuối”. 39Người lại đi cầu nguyện, kêu xin như lần trước. 40Rồi Người trở lại, thấy các môn đệ vẫn ngủ, vì mắt họ nặng trĩu. Các ông chẳng biết trả lời làm sao với Người. 41Lần thứ ba, Người trở lại và bảo các ông: “Lúc này mà còn ngủ, còn nghỉ sao? Thôi, đủ rồi. Giờ đã điểm. Này Con Người bị nộp vào tay phường tội lỗi. 42Đứng dậy, ta đi nào! Kìa kẻ nộp Thầy đã tới!”.
43Ngay lúc đó, khi Người còn đang nói, thì Giu-đa, một người trong nhóm Mười hai, xuất hiện. Cùng đi với hắn, có một đám đông mang gươm giáo gậy gộc. Họ được các thượng tế, kinh sư và kỳ mục sai đến. 44Kẻ nộp Đức Giê-su đã cho họ một ám hiệu, hắn dặn rằng: “Tôi hôn ai thì chính là người đó. Các anh bắt lấy và điệu đi cho cẩn thận”. 45Vừa tới, Giu-đa tiến lại gần Người và nói: “Thưa Thầy!”, rồi hôn Người. 46Họ liền tra tay bắt Người. 47Nhưng một trong những kẻ đang có mặt tại đó tuốt gươm ra, chém phải tên đầy tớ của thượng tế, làm nó đứt tai.
48Đức Giê-su nói với họ: “Tôi là một tên cướp sao mà các ông đem gươm giáo gậy gộc đến bắt? 49Ngày ngày, tôi vẫn ở giữa các ông, vẫn giảng dạy ở đền thờ, mà các ông không bắt. Nhưng thế này là để lời Sách Thánh được ứng nghiệm”. 50Bấy giờ các môn đệ bỏ Người mà chạy trốn hết. 51Trong khi đó có một cậu thanh niên đi theo Người, mình khoác vỏn vẹn một tấm vải gai. Họ túm lấy anh. 52Anh liền trút tấm vải lại, bỏ chạy trần truồng.
53Họ điệu Đức Giê-su đến vị thượng tế. Các thượng tế, kỳ mục và kinh sư tề tựu đông đủ. 54Ông Phê-rô theo Người xa xa, vào tận bên trong dinh thượng tế, và ngồi sưởi bên đống lửa với đám thuộc hạ.
55Bấy giờ các thượng tế và toàn thể Thượng Hội đồng tìm lời chứng buộc tội Đức Giê-su để lên án tử hình, nhưng họ tìm không ra, 56vì tuy có nhiều kẻ đưa chứng gian tố cáo Người, nhưng các chứng ấy lại không ăn khớp với nhau. 57Có vài kẻ đứng lên cáo gian Người rằng: 58“Chúng tôi có nghe ông ấy nói: Tôi sẽ phá đền thờ này do tay người phàm xây dựng, và nội ba ngày, tôi sẽ xây một đền thờ khác, không phải do tay người phàm!”. 59Nhưng ngay về điểm này, chứng của họ cũng không ăn khớp với nhau.
60Bấy giờ vị thượng tế đứng lên giữa hội đồng hỏi Đức Giê-su: “Ông không nói lại được một lời sao? Mấy người này tố cáo ông gì đó?”. 61Nhưng Đức Giê-su vẫn làm thinh, không đáp một tiếng. Vị thượng tế lại hỏi Người: “Ông có phải là Đấng Ki-tô, Con của Đấng đáng chúc tụng không?”. 62Đức Giê-su trả lời: “Phải, chính thế. Rồi các ông sẽ thấy Con Người ngự bên hữu Đấng Toàn Năng và ngự giá mây trời mà đến”. 63Vị thượng tế liền xé áo mình ra và nói: “Chúng ta cần gì nhân chứng nữa? 64Quý vị vừa nghe hắn nói phạm đến Thiên Chúa, quý vị nghĩ sao?”. Tất cả đều kết án Người đáng chết.
65Thế là một số bắt đầu khạc nhổ vào Người, bịt mặt Người lại, vừa đánh đấm Người vừa nói: “Hãy nói tiên tri đi!”. Và đám thuộc hạ tát Người túi bụi.
66 Ông Phê-rô đang ở dưới sân, có một người tớ gái của thượng tế đi tới; 67thấy ông ngồi sưởi, cô ta nhìn ông chòng chọc mà nói: “Cả bác nữa, bác cũng đã ở với cái ông người Na-da-rét, ông Giê-su đó chứ gì!”. 68Ông liền chối: “Tôi chẳng biết, chẳng hiểu cô muốn nói gì!”. Rồi ông bỏ đi ra phía tiền sảnh. Bấy giờ có tiếng gà gáy. 69Người tớ gái thấy ông, lại bắt đầu nói với những người đứng đó: “Bác này cũng thuộc bọn chúng đấy”. 70Nhưng ông Phê-rô lại chối. Một lát sau, những người đứng đó lại nói với ông: “Đúng là bác thuộc bọn chúng, vì bác cũng là người Ga-li-lê!”. 71Nhưng ông Phê-rô liền thốt lên những lời độc địa và thề rằng: “Tôi thề là không có biết người các ông nói đó!”. 72Ngay lúc đó, gà gáy lần thứ hai. Ông Phê-rô sực nhớ điều Đức Giê-su đã nói với mình: “Gà chưa kịp gáy hai lần, thì anh đã chối Thầy đến ba lần”. Thế là ông oà lên khóc.
1Vừa tảng sáng, các thượng tế đã họp bàn với các kỳ mục và kinh sư, tức là toàn thể Thượng Hội đồng. Sau đó, họ trói Đức Giê-su lại và giải đi nộp cho ông Phi-la-tô.
2Ông Phi-la-tô hỏi Người: “Ông là vua dân Do Thái sao?”. Người trả lời: “Đúng như ngài nói đó”. 3Các thượng tế tố cáo Người nhiều tội, 4nên ông Phi-la-tô lại hỏi Người: “Ông không trả lời gì sao? Nghe kìa, họ tố cáo ông biết bao nhiêu tội!”. 5Nhưng Đức Giê-su không trả lời gì nữa, khiến ông Phi-la-tô phải ngạc nhiên.
6Vào mỗi dịp lễ lớn, ông thường phóng thích cho dân một người tù, tuỳ ý họ xin. 7Khi ấy có một người tên là Ba-ra-ba, đang bị giam với những tên phiến loạn đã giết người trong một vụ nổi dậy. 8Đám đông kéo nhau lên yêu cầu tổng trấn ban ân xá như thường lệ. 9Đáp lời họ yêu cầu, ông Phi-la-tô hỏi: “Các ông có muốn ta phóng thích vua dân Do Thái cho các ông không?”. 10Bởi ông thừa biết chỉ vì ghen tị mà các thượng tế nộp Người. 11Nhưng các thượng tế sách động đám đông đòi ông Phi-la-tô phóng thích tên Ba-ra-ba thì hơn. 12Ông Phi-la-tô lại hỏi: “Vậy ta phải xử thế nào với người mà các ông gọi là vua dân Do Thái?”. 13Họ la lên: “Đóng đinh nó vào thập giá!”. 14Ông Phi-la-tô lại hỏi: “Nhưng ông ấy đã làm điều gì gian ác?”. Họ càng la to: “Đóng đinh nó vào thập giá!”. 15Vì muốn chiều lòng đám đông, ông Phi-la-tô phóng thích tên Ba-ra-ba, truyền đánh đòn Đức Giê-su, rồi trao Người cho họ đóng đinh vào thập giá.
16Lính điệu Đức Giê-su vào bên trong công trường, tức là dinh tổng trấn, và tập trung cả cơ đội lại. 17Chúng khoác cho Người một tấm áo điều, và kết một vòng gai làm vương miện đặt lên đầu Người. 18Rồi chúng bái chào Người: “Vạn tuế đức vua dân Do Thái!”. 19Chúng lấy cây sậy đập lên đầu Người, khạc nhổ vào Người, và quỳ gối bái lạy. 20Chế giễu chán, chúng lột áo điều ra, và cho Người mặc áo lại như trước. Sau đó, chúng dẫn Người đi để đóng đinh vào thập giá.
21Lúc ấy, có một người từ miền quê lên, đi ngang qua đó, tên là Si-môn, gốc Ky-rê-nê. Ông là thân phụ hai ông A-lê-xan-đê và Ru-phô. Chúng bắt ông vác thập giá đỡ Đức Giê-su. 22Chúng đưa Người lên một nơi gọi là Gôn-gô-tha, nghĩa là Đồi Sọ.
23Chúng trao rượu pha một dược cho Người, nhưng Người không uống. 24Chúng đóng đinh Người vào thập giá, rồi đem áo Người ra bắt thăm mà chia nhau, xem ai được cái gì. 25Lúc chúng đóng đinh Người là giờ thứ ba. 26Bản án xử tội Người viết rằng: “Vua người Do Thái”. 27Bên cạnh Người, chúng còn đóng đinh hai tên cướp, một đứa bên phải, một đứa bên trái. [28Thế là ứng nghiệm lời Kinh thánh: Người bị liệt vào hạng những tên phạm pháp].
29 Kẻ qua người lại đều nhục mạ Người, vừa lắc đầu vừa nói: “Ê, mi là kẻ phá đền thờ, và nội trong ba ngày xây lại được, 30có giỏi thì xuống khỏi thập giá mà cứu mình đi!”. 31Các thượng tế và kinh sư cũng chế giễu Người như vậy, họ nói với nhau: “Hắn cứu được thiên hạ, mà chẳng cứu nổi mình. 32Ông Ki-tô vua Ít-ra-en, cứ xuống khỏi thập giá ngay bây giờ đi, để chúng ta thấy và tin”. Cả những tên cùng chịu đóng đinh với Người cũng nhục mạ Người.
33Vào giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ khắp mặt đất mãi đến giờ thứ chín. 34Vào giờ thứ chín, Đức Giê-su kêu lớn tiếng: “Ê-lô-i, Ê-lô-i, la-ma xa-bác-tha-ni!”. Nghĩa là: “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?”. 35Nghe vậy, một vài người đứng đó liền nói: “Kìa hắn kêu cứu ông Ê-li-a”. 36Rồi có kẻ chạy đi lấy một miếng bọt biển, thấm đầy giấm, cắm vào một cây sậy, đưa lên cho Người uống mà nói: “Để xem ông Ê-li-a có đến đem hắn xuống không”. 37Đức Giê-su lại kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở. 38Bức màn trướng trong đền thờ bỗng xé ra làm hai từ trên xuống dưới. 39Viên đại đội trưởng đứng đối diện với Đức Giê-su, thấy Người tắt thở như vậy liền nói: “Quả thật, người này là Con Thiên Chúa”.
40Nhưng cũng có mấy phụ nữ đứng xa xa mà nhìn, trong đó có bà Ma-ri-a Mác-đa-la, bà Ma-ri-a mẹ các ông Gia-cô-bê Thứ và Giô-xết, cùng bà Sa-lô-mê. 41Các bà này đã đi theo và giúp đỡ Đức Giê-su khi Người còn ở Ga-li-lê. Lại có nhiều bà khác đã cùng với Người lên Giê-ru-sa-lem, cũng có mặt tại đó.
42Chiều đến, vì hôm ấy là ngày áp lễ, tức là hôm trước ngày Sa-bát, 43nên ông Giô-xếp tới. Ông là người thành A-ri-ma-thê, thành viên có thế giá của hội đồng, và cũng là người vẫn mong đợi triều đại của Thiên Chúa. Ông đã mạnh dạn đến gặp tổng trấn Phi-la-tô để xin thi hài Đức Giê-su. 44Nghe nói Người đã chết, ông Phi-la-tô lấy làm ngạc nhiên, và cho đòi viên đại đội trưởng đến, hỏi xem Người đã chết lâu chưa. 45Sau khi nghe viên sĩ quan cho biết sự việc, tổng trấn đã cho ông Giô-xếp lãnh lấy thi hài. 46Ông này mua một tấm vải gai, hạ xác Đức Giê-su xuống, lấy tấm vải ấy liệm Người lại, đem đặt vào ngôi mộ đã đục sẵn trong núi đá, rồi lăn tảng đá lấp cửa mộ. 47Còn bà Ma-ri-a Mác-đa-la và bà Ma-ri-a mẹ ông Giô-xết, thì để ý nhìn xem chỗ họ mai táng Người.
Suy niệm: Bàp Vincente K’ Brèp
Chúng ta đang chuẩn bị bước vào tuần lễ cao điểm của Năm Phụng vụ, mà ta vẫn gọi là Tuần Thánh. Lễ lá là khai mạc Tuần Thánh bắt đầu từ việc rước lá tưởng niệm lại Chúa Kitô vào thành Giêrusalem để hoàn tất mầu nhiệm Vượt Qua của Người.
Trong Phụng Vụ Lễ Lá chúng ta được nghe bài Thương Khó Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. Đọc bài thương khó chúng ta thấy điều gì? Chắc chắn chúng ta thấy nhân vật chính là Chúa Giêsu, Người Tôi Tớ của Thiên Chúa đã được ngôn sứ Isaia diễn tả trong bài đọc 1. Tôi đã đưa lưng cho người ta đánh đòn, giơ má cho người ta giật râu. Tôi đã không che mặt khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ. Phải Chúa Giêsu đã chịu đau khổ và bị con người đóng đinh vào thập giá như một tử tội. Thế nhưng, đối diện với Chúa Giêsu chịu đóng đinh, Đấng là ánh sáng thế gian đã làm tỏ lộ mọi tâm hồn.
Trước sự im lặng của Chúa Giêsu, Đấng công chính, các tội ác trong lòng con người đã lộ chân tướng và bị đưa ra ánh sáng. Người biệt phái vì hận thù đã cáo gian để khử trừ Chúa Giêsu. Người tố cáo Chúa Giêsu bị tiền của làm mù lý trí, bị lợi lộc bẻ công sự thật. Philatô và Hêrôđê vì danh dự, vì mưu tính riêng tư không lấy quyền được ban để bảo vệ người công chính. Dân chúng vô tri a dua với âm mưu của những người lãnh đạo tôn giáo mà đổ máu người vô tội. Quân lính tự coi mình như người thi hành công lý mà tung ra những đòn trị tội đầy man trá. Còn tên trộm gần đất xa trời rồi vẫn cố dùng chút sức còn lại là phỉ báng Chúa Giêsu, thay vì ăn nan.
Tuy nhiên, trong cuộc hành trình lên đồi Calvê, Chúa Giêsu vẫn có những tâm hồn quảng đại gắn bó với Người, ngoài Đức Mẹ và môn đệ Chúa yêu ra. Đó là Simon thành Xirênê, bà Vironica, các phụ nữ thành Giêrusalem, và có cả anh trộm bị đóng đi bên cạnh Người đã có lòng sám hối như là hoa quả đầu tiên từ thập giá Chúa Giêsu. Chúng ta đừng quên lời Chúa Giêsu nói về hành động tốt đẹp mà người phụ nữ đã làm cho Chúa. Ta bảo thật các ông: Trong khắp thế giới, Phúc âm này rao giảng đến đâu thì người ta cũng sẽ thuật lại việc bà mới làm để nhớ bà. Chúng ta giống với khuôn mặt nào trong cuộc thương khó của Chúa Kitô? Dù là khuôn mặt nào, Chúa Giêsu cũng đã chết vì yêu chúng ta.
Vì cuộc khổ nạn đau thương của Chúa Giêsu Kitô. Xin Cha thương xót chúng con và toàn thế giới.