Câu Chuyện Nơi Miền Núi

Trong một ngôi làng nhỏ nép mình giữa những ngọn núi trùng điệp, có một gia đình sống nương tựa vào nương rẫy. Mỗi buổi sáng, khi mặt trời vừa ló dạng sau rặng núi, cha mẹ lại gùi trên lưng những túi hạt bắp, mang theo cuốc, sa bách lên nương. Cuộc sống của họ gắn liền với đất, với nương rẫy, và với những hy vọng dành cho tương lai của con cái.

Con đường đến trường từ làng dẫn qua những ngọn đồi, vượt qua những con suối, lúc nào cũng lấm bùn sau những cơn mưa. Đứa trẻ trong nhà, dáng người nhỏ bé, đôi chân trần bước đi trên con đường ấy mỗi ngày. Chiếc cặp cũ sờn trên vai, vài quyển sách được bọc kỹ bằng bao nylon để tránh ướt khi trời đổ mưa. Mỗi bước chân của đứa trẻ đều chất chứa hy vọng của cha mẹ – những người không biết chữ, nhưng luôn tin rằng tri thức là chiếc chìa khóa để mở ra một cuộc sống khác.

Cha thường dậy rất sớm, khi màn đêm vẫn còn bao phủ núi rừng, để chuẩn bị mọi thứ cho ngày làm việc. Những buổi sáng mùa đông, gió lạnh buốt thổi qua những căn nhà gỗ nhỏ, cha vẫn âm thầm sửa lại những tấm vách bị mối mọt, đảm bảo rằng khi trời mưa, con không bị lạnh hay sách vở không bị ướt. Mẹ thì gùi những bó củi lớn từ rừng về, đôi tay chai sạn bám đầy đất. Dẫu mệt nhọc, cha mẹ chưa bao giờ phàn nàn, chỉ mong có đủ tiền để trả học phí cho con.

Có những lần vào cuối vụ mùa, khi bắp trên rẫy vừa thu hoạch xong, cha mẹ ngồi tính toán từng đồng. Bao nhiêu bắp bán đi, bao nhiêu để lại làm giống cho mùa sau, và bao nhiêu dành cho việc học của con. Mẹ nói với cha, “Thôi, bữa nay ăn măng thay cơm cũng được, miễn là con có tập mới để học.” Câu nói nhẹ nhàng ấy vang lên giữa đêm khuya nhưng nặng trĩu lòng yêu thương.

Một lần, đứa trẻ trở về nhà với khuôn mặt buồn rầu. Hôm đó ở lớp, thầy giáo yêu cầu nộp tiền mua sách tham khảo, nhưng nhà chẳng còn đồng nào. Thấy vậy, cha liền lặng lẽ vào rừng, tìm thêm củi để bán. Đêm hôm đó, khi đứa trẻ đã ngủ say, cha trở về với đôi vai nặng trĩu, nhưng nụ cười hiện rõ trên gương mặt. Sáng hôm sau, cha đặt tay lên vai con, nói: “Con hãy học cho giỏi, đừng lo gì cả, cha mẹ luôn ở đây.”

Ngày tháng trôi qua, đứa trẻ lớn lên trong tình thương ấy. Những bài học trên lớp không chỉ là con chữ, mà còn là bài học về sự hy sinh và nghị lực từ cha mẹ. Mỗi lần cầm quyển sách, nó lại nghĩ đến những giọt mồ hôi của cha, đến đôi tay mẹ nứt nẻ vì làm lụng.

Rồi một ngày, khi đã trưởng thành, đứa trẻ rời làng để tìm kiếm một cuộc sống mới. Lần đầu tiên bước chân ra khỏi núi rừng, nó quay lại nhìn ngôi nhà cũ, nơi cha mẹ vẫn đứng đó, vẫy tay tiễn con đi. Cha không nói gì, chỉ lặng lẽ lau mồ hôi trên trán. Mẹ dặn dò: “Đi xa thì nhớ về thăm làng, nhớ giữ lấy cái gốc của mình.”

Nhiều năm sau, khi trở về, đứa trẻ – giờ đã là một người trưởng thành – mang theo những kiến thức học được, những kinh nghiệm từ cuộc sống bên ngoài. Nhưng điều quan trọng hơn cả, nó mang theo lòng biết ơn sâu sắc dành cho cha mẹ, cho ngôi làng nhỏ đã chở che và nuôi dưỡng mình.

Câu chuyện ấy không chỉ là một câu chuyện của riêng gia đình ấy, mà còn là câu chuyện của biết bao gia đình nơi núi rừng. Tình thương của cha mẹ nơi miền cao không cần phải nói thành lời, bởi nó luôn hiện diện trong những hành động, những hy sinh thầm lặng. Họ không mong gì hơn ngoài việc con cái được học hành, được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn. Và dù cuộc sống có đổi thay, hình bóng cha mẹ nơi rẫy bắp, bên những bữa cơm đơn sơ, vẫn mãi là ký ức đẹp nhất trong lòng những đứa con.

Về Ban biên tập

Hãy kiểm tra thêm

Cau RơGơi Pañ SơNa Tam Sre

Tam tŭ ngai, cau gen lòt sùm jòi sềm tơ-gah sre. Khai rơgơi ngăn pañ …

Bàr Nă Oh Mi Lòt Sơn Pàm Lời Geh Ka

  Bàr nă ŏh mi khai lòt sơn pàm tam dà rơbòng sre. Bàr nă …

Người Chrau hay Jro và Churu có phải là một ?

Có lẽ, nhiều người sẽ nhầm lần hai cộng đồng này là một tộc người …