Có bao giờ bạn dừng lại, lặng nghe tiếng gió thì thầm qua rừng già, tiếng nước róc rách nơi suối nguồn, và tự hỏi: “Liệu những âm thanh ấy sẽ mãi ngân vang, hay một ngày nào đó chúng sẽ lặng im như chưa từng tồn tại?” Tiếng nói của chúng ta, chữ viết của chúng ta, chính là những âm thanh thiêng liêng ấy – những điều làm nên bản sắc, linh hồn của mỗi người con Tây Nguyên.
Ngày xưa, khi ánh lửa bập bùng chiếu sáng các mái nhà sàn dài và nhà rông, chúng ta truyền cho nhau câu chuyện bằng lời nói. Lời của ông bà, cha mẹ đã len lỏi vào từng ngọn gió, chạm đến đôi tai, để rồi khắc sâu vào lòng. Những lời ấy không chỉ là câu chuyện đời thường mà là tiếng vọng từ tổ tiên, là hơi thở của đại ngàn, là ánh sáng dẫn lối cho từng thế hệ.
Thế nhưng giờ đây, giữa những ồn ào của thế giới hiện đại, tiếng nói ấy dường như đang yếu dần. Có ai còn nhớ bài ca mẹ ru ngày nào? Có ai còn kể cho con cháu nghe những khúc sử thi hùng tráng mà ta từng tự hào? Có ai còn dạy trẻ viết từng con chữ bằng ngôn ngữ của chính tộc người của mình?
Nếu mất đi tiếng nói, mất đi chữ viết, liệu chúng ta còn là chính mình? Cây rừng mất đi bộ rễ sẽ đổ gục trước cơn gió lớn. Con suối khô cạn sẽ chỉ còn lại lòng đá cằn khô. Một tộc người quên đi ngôn ngữ, chữ viết của mình cũng sẽ như thế – trống rỗng, lạc lõng, dần biến mất giữa dòng đời.
Hỡi những người anh em của núi rừng!
Ngôn ngữ không chỉ là công cụ để giao tiếp, mà là linh hồn của bản sắc, là sợi dây nối chúng ta với cội nguồn. Khi bạn nói một câu bằng tiếng nói của tộc người mình, bạn đang giữ lửa cho văn hóa. Khi bạn viết một dòng chữ bằng ngôn ngữ ấy, bạn đang khắc lên trang sách đời mình những nét tinh hoa của tổ tiên.
Hãy nhớ lại ngày đầu tiên bạn học viết. Có phải tay bạn run run khi lần đầu tiên nắn nót từng con chữ? Có phải lòng bạn tràn đầy niềm vui khi thấy những nét chữ ấy mang ý nghĩa? Đó chính là khoảnh khắc bạn được truyền trao một phần di sản quý giá nhất của tộc người.
Hãy cùng nhau bảo vệ điều thiêng liêng ấy. Hãy kể cho con cháu nghe những câu chuyện bằng ngôn ngữ của chính mình. Hãy dạy trẻ viết những bài hát, những bài thơ bằng chữ viết của tổ tiên. Hãy tổ chức những ngày hội nơi tiếng nói của tộc người được cất lên mạnh mẽ, nơi mọi người cùng chia sẻ, cùng tự hào về di sản của mình.
Đừng để ngọn lửa tắt lịm.
Hãy nhìn vào con em chúng ta. Đôi mắt trong veo ấy đang chờ được soi sáng bởi ánh lửa của truyền thống. Chúng cần nghe tiếng nói của cha ông, cần học chữ viết của tổ tiên để biết mình là ai, để thấy mình thuộc về nơi nào. Đừng để chúng lớn lên trong sự thiếu vắng bản sắc, để rồi phải tìm kiếm trong vô vọng điều đã từng là của mình.
Chữ viết, tiếng nói chính là món quà mà tổ tiên đã trao lại cho chúng ta. Đó là gốc rễ giữ chúng ta vững vàng giữa cơn bão thời đại. Đó là dòng nước mát nuôi dưỡng tâm hồn qua bao thế hệ. Và đó là ánh sáng để chúng ta bước đi, không bao giờ lạc lối.
Hãy giữ gìn và truyền lại như một ngọn đuốc thiêng. Để rồi, dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, dù thế giới ngoài kia có đổi thay ra sao, ngọn lửa ấy vẫn mãi cháy rực giữa lòng núi rừng Tây Nguyên, nơi mà trái tim của chúng ta luôn thuộc về.